Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Đại Bang Chủ

Chương 39: Hôn Lễ Thế Kỉ (4)






Khúc ca hành hôn lễ vang lên chậm rãi trên lâu đài cổ. Cô khoác tay Lăng Hồng trên lễ đường, từng bước từng bước tiến về phía bục, nơi có cha và anh đứng. Nhưng tầm mắt của cô chỉ toàn tâm toàn ý dồn vào người anh, dường như, trong mắt cô, chỉ còn có anh, ai nhìn vào cũng không khỏi hạnh phúc. Đi trước cô và Lăng Hồng là tiểu Kì và tiểu Thư, tay cầm giỏ hoa làm bằng gấm xinh đẹp, mỉm cười rải những cánh hồng lên không trung, những cánh hồng rơi lên đầu cô, rơi lên vai, rơi nhẹ nhàng xuống đất, cực kì xinh đẹp. Những cánh hoa rơi xuống đất như là những cánh hoa mở đường cho một vẻ đẹp đi tiếp.
Một vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành!
Đường đi đến nơi anh đứng được rải một tấm thảm dài màu đỏ, trên là hàng nghìn những cánh hồng trắng, ai nhìn cũng thấy được xa hoa, nhưng không hề phô trương, lại cực kì trang nhã!

Cô lẳng lặng bước trên từng cánh hoa, đằng sau là Lãnh Nhi cầm váy cưới cho cô. Gương mặt cô tươi đến không thể nào tươi hơn được nữa, cô rất vui vẻ khi bạn thân trải qua bao nhiêu đau khổ cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc của mình.
Ở trong lòng cô không khỏi cảm thấy lo lắng, đối diện với người đàn ông mình thương, khi được vén tấm màn phủ, dung nhan cô được phơi bày, những khách mời đứng dưới tuy biết cô rất xinh đẹp, nhưng lại không ngờ cô lại xinh đẹp động lòng người đến thế, một số người không kiềm chế được mà "ồ" lên.
Nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, cô bất giác đỏ mặt, tay anh ôm eo cô bất giác siết chặt, như nói với cô: "Đừng lo lắng, có anh ở đây rồi!"
Cha nhìn thấy màn khởi đầu đã xong, liền bắt đầu nghi thức: "Ranniel Justin, con có đồng ý lấy Lăng Hoàng Lệ làm vợ mình không? Cùng chung sống với nhau, dù nghèo khó hay giàu sang, dù khỏe mạnh hay già yếu, dù ốm đau hay bệnh tật, con vẫn sẽ yêu vợ mình đến hết cuộc đời mình, tôn trọng cô ấy, quan tâm cô ấy, cả đời không đổi, tuyệt đối không thay lòng?"
- "Con đồng ý."- Anh không do dự mà nói đồng ý, đôi mắt vẫn thủy chung chỉ tựa lại trên người cô, không hề di chuyển tới đâu khác.
- "Lăng Hoàng Lệ, con có đồng ý lấy Lăng Hoàng Lệ làm vợ mình không? Cùng chung sống với nhau, dù nghèo khó hay giàu sang, dù khỏe mạnh hay già yếu, dù ốm đau hay bệnh tật, con vẫn sẽ yêu chồng mình đến hết cuộc đời mình, tôn trọng anh ấy, quan tâm anh ấy, cả đời không đổi, tuyệt đối không thay lòng?"
- "Con..."- Cô chưa kịp nói hết câu thì cửa phòng đột nhiên bật mở: "Cô ấy không đồng ý."

Tất cả mọi người đều nhìn về nơi đang phát ra tiếng nói ấy, không ai khác chính là Vương Lãng Thần.
- "Cậu..."- Lăng Hồng thấy anh ta thì không khỏi tức giận, tại sao lại đi phá lễ cưới của con gái ông chứ!?
- "Con đồng ý!"- Cô không chần chừ đáp lại, nhìn về phía Lãng Thần, nở một nụ cười khinh bỉ. Lăng Hồng cũng vừa nghe thấy quyết định của con gái thì nguôi ngoai được phần nào tức giận, liền ôm hai đứa cháu vào lòng.
- "Xin mời chú rễ cô dâu trao nhẫn."- Cha xứ vui vẻ tuyên bố.
Dưới lễ đài vang lên tiếng vỗ tay giòn giã, dứt khoát, hốc mắt của Lăng Hồng sớm đã đỏ lên, nhìn thấy con gái được hạnh phúc, dù có chết ông cũng an lòng.
Bọn họ đeo nhẫn cho nhau, một cặp nhẫn độc nhất vô nhị, khắc hai tên: "Ranniel Justin ♥ Lăng Hoàng Lệ"
- "Ta thay mặt thánh tuyên bố, Ranniel Justin và Lăng Hoàng Lệ từ giờ trở thành vợ chồng. Chú rể có thể chính thức hôn cô dâu."

Ranniel tiến lên một bước, giang tay ôm cô vào lồng ngực, cô liền kiễng chân lên hôn vào môi anh, hôn đến nỗi cô cũng choáng, mặt mày đã sớm đỏ ửng.
Phía dưới, cha mẹ của cô và anh đang vui vẻ ôm tiểu Kì và tiểu Thư vào lòng, bịt mắt hai đứa nhỏ, tiểu Thư cứ liên miệng hỏi: Ông ngoại, như vậy là hôn phải không?" Thấy ông ngoại không trả lời, lại quay sang ông nội, ngây thơ hỏi: "Ông nội, như vậy là hôn ạ?"
Hai lão già không biết trả lời cô bé như thế nào, chỉ cười rồi gật đầu, hai đứa bé này, đã dễ thương lại cực kì thông minh, chắc chẵn sau này sẽ làm rạng rỡ dòng họ tổ tông!
Tất cả khách mời đều vỗ tay hoan hô. Ranniel tiên sinh nổi tiếng là nghiêm túc, nhưng lại chưa động lòng vì sắc nữ nào, mà bây giờ thấy anh nhìn vợ mình nhu tình thâm ý như vậy, ngọt hơn mía lùi, khiến ai nấy nhìn đều không tránh khỏi sợ hãi.
Thấy cô chủ động hôn mình, Ranniel không khỏi cảm thấy trong lòng ấm áp, anh lại càng cảm ơn hơn vì sự có mặt của Vương Lãng Thần, thúc đẩy tiến trình và thành công hôn lễ ngoài mong đợi của anh. Như thế, có lẽ anh sẽ phải viết một bức thư dài để cảm ơn sự có mặt của Vương Lãng Thần thôi!