Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Đại Bang Chủ

Chương 33: Bắt Cóc (3)






Ở nơi cách rất xa trung tâm Bắc Kinh phồn hoa, cô đang cố gắng để mà hít thở. Hai cánh tay đã hoàn toàn tê rần, không thể di chuyền, dù là một chút. . . Cả người chằng chịt những vết đánh màu đỏ nhuộm máu, nhìn mà thấy ghê, không biết từ lúc ấy, hắn đã đánh cô bao nhiêu roi, cô cũng không nhớ, chỉ biết rằng, máu đã nhuộm đỏ cả áo rồi, máu còn chảy một vùng ở trên sàn, nhờ gió biển mà cũng đã khô, còn cô thì đang co ro, gió biển, lần đầu tiên cô thấy ghét nó đến thế!
Đây là một ngôi nhà cũ nát bên bờ biển, đúng hơn là một ngôi nhà hoang, xơ xác đến hoang sơ, dường như đã bỏ lâu lắm rồi.
Bây giờ đã 12 giờ khuya, trời rét lắm, gió biển lùa vào, cô không rét, nhưng run...Đôi môi nhỏ nhắn cứ thều thào: "Rann..Ranniel...cứu...em". Đúng là khi gặp anh, cô nói không cần anh đến cứu, nhưng lúc này, cô thực sự sợ hãi, thứ cô cầu mong duy nhất bây giờ, Ranniel ở bên cô. . .
Cô sợ bóng tối, bởi lẽ nó thật cô đơn và lạnh lẽo còn có cả...nguy hiểm!
Cái ngày định mệnh hôm ấy, ở bãi biển bên Pháp, cô và chị cô chơi đùa bên biển. . .
Nhưng cô và chị cô, là thiên kim tiểu thư con nhà danh giá, khi những cái đầu ngây thơ chưa hiểu cái gì gọi là mặt tối của xã hội, thì cũng là lúc mà những mối nguy hiểm rình rập.
Chẳng có gì ngoài: Bắt cóc tống tiền.
Cô và chị cô, cùng bị bắt vào một ngôi nhà ở khu vừng hoang vắng, cách ly với thành phố, hắn hành hạ cô và chị cô, không cho ăn, uống bất cứ thứ gì. Vì đã đứng lên bảo vệ cho cô mà chị đã bị hắn đè xuống nền nhà lạnh buốt mà xâm phạm vào chị.

Hắn cứ thô bạo xâm chiếm chị, mà cô, chỉ biết lủi thủi ở góc phòng, ôm đầu nhìn chị gái mà khóc, nhìn gã đàn ông thối rữa đang đè chị xuống sàn mà cưỡng bức.
Chị cũng do mất quá nhiều máu mà chết, cái xác lạnh cứng, gương mặt nhợt nhạt, nhìn nó mà lòng cô đau như cắt, cô tự cho mình là nguyên nhân gây ra cho chị cái chết.
Cha mẹ cũng vì lần ấy mà giám sát cô hơn, luôn chỉ cho cô những mặt tối của xã hội.
Nhưng, họ đã quên chỉ cho cô những mặt tốt của nó. . .
Cũng sau lần đó, cô coi biển là bạn, là mối liên kết giữa cô và chị gái, bóng tối, cô sợ nó, vì khi buông xuống, cũng là những mối nguy hiểm rình rập. . .
Đêm nay, là một đêm cực kì yên tĩnh. Có phải không, hay là nơi đây cách xa thành phố? Cô đang tự đổ cho cái gọi là số phận. Phải chăng, số phận là cái sức mạnh vô hình, mà ta chỉ có thể chấp nhận, mà không thể chối bỏ nó?
***
Lại một ngày nữa trôi đi, mà vẫn không tìm được tung tích cô. Anh sắp bị dằn vặt đến điên luôn rồi.
Hàng ngày ra ngoài một lúc tìm cô, cho đến đêm thì lại đập phá đồ đạc như một con thú dữ cuồng dã vào ban đêm. Cứ mỗi ngày, anh lại nhận được hai cái đĩa của cô, nhìn người con gái trong hình ngày càng thê thảm, bức anh đến điên lên. Chẳng ai dám đến gần anh, chỉ sợ là vật cho anh chuốc giận, người gần lại anh duy nhất chỉ có tiểu Kì và tiểu Thư, vì không có mama ở nhà mà hai đứa cùng anh ngủ chung một giường, hai đứa nhỏ là nguồn động lực duy nhất để anh. . .
Anh đã phái tổng cộng là hơn bốn nghìn người, mười ba máy trực thăng, vậy mà, cô, như hơi nước, biến mất khỏi thế giới này. . . Cô không được ăn, không được uống hai ngày, anh cũng không ăn, không uống hai ngày. Đêm đêm lại đập vỡ đồ đạc, như một con thú dữ, mất đi thứ quý giá nhất của cuộc đời, gặp sóng gió chỉ muốn gục gã. . .
Xin lỗi, không có em, anh không bước được tiếp. . .
***
Tình yêu như sương đầu cành
Thật đẹp và thật mỏng manh....
***
Ở nơi cách rất xa trung tâm Bắc Kinh phồn hoa, cô đang cố gắng để mà hít thở. Hai cánh tay đã hoàn toàn tê rần, không thể di chuyền, dù là một chút. . . Cả người chằng chịt những vết đánh màu đỏ nhuộm máu, nhìn mà thấy ghê, không biết từ lúc ấy, hắn đã đánh cô bao nhiêu roi, cô cũng không nhớ, chỉ biết rằng, máu đã nhuộm đỏ cả áo rồi, máu còn chảy một vùng ở trên sàn, nhờ gió biển mà cũng đã khô, còn cô thì đang co ro, gió biển, lần đầu tiên cô thấy ghét nó đến thế!
Đây là một ngôi nhà cũ nát bên bờ biển, đúng hơn là một ngôi nhà hoang, xơ xác đến hoang sơ, dường như đã bỏ lâu lắm rồi.
Bây giờ đã 12 giờ khuya, trời rét lắm, gió biển lùa vào, cô không rét, nhưng run...Đôi môi nhỏ nhắn cứ thều thào: "Rann..Ranniel...cứu...em". Đúng là khi gặp anh, cô nói không cần anh đến cứu, nhưng lúc này, cô thực sự sợ hãi, thứ cô cầu mong duy nhất bây giờ, Ranniel ở bên cô. . .

Cô sợ bóng tối, bởi lẽ nó thật cô đơn và lạnh lẽo còn có cả...nguy hiểm!
Cái ngày định mệnh hôm ấy, ở bãi biển bên Pháp, cô và chị cô chơi đùa bên biển. . .
Nhưng cô và chị cô, là thiên kim tiểu thư con nhà danh giá, khi những cái đầu ngây thơ chưa hiểu cái gì gọi là mặt tối của xã hội, thì cũng là lúc mà những mối nguy hiểm rình rập.
Chẳng có gì ngoài: Bắt cóc tống tiền.
Cô và chị cô, cùng bị bắt vào một ngôi nhà ở khu vừng hoang vắng, cách ly với thành phố, hắn hành hạ cô và chị cô, không cho ăn, uống bất cứ thứ gì. Vì đã đứng lên bảo vệ cho cô mà chị đã bị hắn đè xuống nền nhà lạnh buốt mà xâm phạm vào chị.
Hắn cứ thô bạo xâm chiếm chị, mà cô, chỉ biết lủi thủi ở góc phòng, ôm đầu nhìn chị gái mà khóc, nhìn gã đàn ông thối rữa đang đè chị xuống sàn mà cưỡng bức.
Chị cũng do mất quá nhiều máu mà chết, cái xác lạnh cứng, gương mặt nhợt nhạt, nhìn nó mà lòng cô đau như cắt, cô tự cho mình là nguyên nhân gây ra cho chị cái chết.
Cha mẹ cũng vì lần ấy mà giám sát cô hơn, luôn chỉ cho cô những mặt tối của xã hội.
Nhưng, họ đã quên chỉ cho cô những mặt tốt của nó. . .
Cũng sau lần đó, cô coi biển là bạn, là mối liên kết giữa cô và chị gái, bóng tối, cô sợ nó, vì khi buông xuống, cũng là những mối nguy hiểm rình rập. . .
Đêm nay, là một đêm cực kì yên tĩnh. Có phải không, hay là nơi đây cách xa thành phố? Cô đang tự đổ cho cái gọi là số phận. Phải chăng, số phận là cái sức mạnh vô hình, mà ta chỉ có thể chấp nhận, mà không thể chối bỏ nó?
***
Lại một ngày nữa trôi đi, mà vẫn không tìm được tung tích cô. Anh sắp bị dằn vặt đến điên luôn rồi.
Hàng ngày ra ngoài một lúc tìm cô, cho đến đêm thì lại đập phá đồ đạc như một con thú dữ cuồng dã vào ban đêm. Cứ mỗi ngày, anh lại nhận được hai cái đĩa của cô, nhìn người con gái trong hình ngày càng thê thảm, bức anh đến điên lên. Chẳng ai dám đến gần anh, chỉ sợ là vật cho anh chuốc giận, người gần lại anh duy nhất chỉ có tiểu Kì và tiểu Thư, vì không có mama ở nhà mà hai đứa cùng anh ngủ chung một giường, hai đứa nhỏ là nguồn động lực duy nhất để anh. . .
Anh đã phái tổng cộng là hơn bốn nghìn người, mười ba máy trực thăng, vậy mà, cô, như hơi nước, biến mất khỏi thế giới này. . . Cô không được ăn, không được uống hai ngày, anh cũng không ăn, không uống hai ngày. Đêm đêm lại đập vỡ đồ đạc, như một con thú dữ, mất đi thứ quý giá nhất của cuộc đời, gặp sóng gió chỉ muốn gục gã. . .
Xin lỗi, không có em, anh không bước được tiếp. . .
***

Tình yêu như sương đầu cành
Thật đẹp và thật mỏng manh....
***
Vài tiếng sau, lại có một chiếc đĩa được gửi tới. Anh nhanh tay cầm lấy cái đĩa, mở lên laptop, lại một video nữa được gửi đến. . .
- "Sao hả, Ranniel tiên sinh vẫn chưa tìm được sao?"- Hắn nói chậm rãi, xong lại đánh vào người cô một roi, thật mạnh, anh ngồi bên này vẫn còn cảm nhận được lực của nó. . .
Vút...Chát..Chát
- "Dừn...dừng...lại...Biển..biển"- Tiếng roi cứ liên tục quất vào người cô, cô cứ đau đớn kêu la, nhìn dáng người trong kia, mỗi lần gửi video lại tiều tụy đi rất nhiều.. . .
- "Thằng khốn, mau dừng lại!"- Anh không tự chủ mà gào lên, nhìn cô bị hành hạ, đau đớn kêu la, mà anh lại chỉ biết ngồi đây mà la hét, không thể giúp gì được cô. Cảm thấy bất lực, bàn tay anh liền siết chặt lại, chặt đến nỗi rỉ máu, nhưng cái người kia vẫn không hề mảy may để ý tới.
- "Rann...Ranniel..."-Cô bất lực, thều thào gọi tên anh.
- "Mày hãy nghe đi, haha, nó đang gọi tên mày đấy."- Ranniel nghe xong ánh mắt hằn rõ lên tia lửa đỏ, hận không thể bóp chết hắn ta.
- "A,hic...Biển...aa.."- Cô dùng sức to nhất để cầu cứu anh, liền bị hắn ta quất roi vào người hai cái, cô liền ngất đi. . .
Đoạn video bị ngắt!
- "Đi lục tung toàn bộ các khu biển cho ta, dù có phải lục tung cái Châu Á này lên cũng phải tìm được cô ấy!"