Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Đại Bang Chủ

Chương 27: Ngọt Ngào Sáng Sớm






Từ trong phòng anh, vang lên tiếng kêu nhỏ:"Ranniel. . . . . ."
Đây là thói quen của cô, mỗi lần mà cô tỉnh giấc, đều muốn hắn ở bên cạnh. Anh vội vàng bỏ miếng Sakya xuống, rảo bước tới phòng của anh. Đập vào mắt anh là hình ảnh cô đang nằm rúc trong chăn, cái môi đỏ hồng mơ màng cong lên gọi khẽ "Ranniel, Ranniel. . .", thật giống như một con mèo lười . Hắn đột nhiên cười, đi đến bên cạnh cô, bế cô lên, tiến vào phòng tắm giúp cô vệ sinh cá nhân.
Thói quen này, cô cũng không hiểu tại sao lại có, từ sau khi gặp anh, cứ mỗi lần thức dậy, dù sáng hay trưa, cô đều phải gọi tên anh, thấy anh ở bên cạnh, mới an lòng. . .
Ranniel đặt cô lên ghế tựa, ngồi bên cạnh cô, nâng khuôn mặt cô lên, nhìn thấy đôi mắt cô có chút vẩn đục, lo lắng, nhẹ hỏi: "Em làm sao vậy, hình như trong người không được thoải mái?"
Cô nhìn anh, nhẹ giọng nói, khép nép như con mèo nhỏ, càng ngày càng tiến lên rúc vào lòng anh:"Em gặp ác mộng, thật đáng sợ."

- Hả?- Ranniel khó hiểu nhìn cô:"Ác mộng thế nào? Sao lại làm cho em khó chịu như vậy?"
Cô cúi mặt xuống, chu môi nói: "Em quên rồi."
Sợ anh giận, cô lại nói:"Em khát nước."
- Chờ anh một chút.- Nói rồi anh đi ra ngoài, lướt qua cả người Liên Vi. Nhìn một màn tình cảm như vậy, cô ta đã sớm không chịu nổi, đành đi ra về. . .Hoàng Lệ, may cho cô tốt số. Hừ!!!
Một lúc sau, anh đi tới, trên tay cầm một cốc nước ấm, nói:"Uống đi. . ."
Cô lại bắt anh ngồi xuống bên cạnh, tựa vào lồng ngực anh, đưa cốc lên uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, xong, cô khẽ nói:"Cảm ơn. . ."
Ranniel nhìn cô có chút bất đắc dĩ, lại có đau lòng. Sau đó cười một tiếng, véo má cô, giọng quan tâm, hỏi:"Có phải đi ngủ em hay để tay trên ngực không? Như vậy là thói quen không tốt, dễ gặp ác mộng. . ."
Cô không trả lời, Ranniel chuẩn bị kem đánh răng cho cô. Cả hai người đánh răng chung. . .
Ranniel cũng chiều cô cả cái thói quen này. Buổi sáng mỗi lần cô thức dậy, mặc cho anh đánh răng rồi, vẫn bắt đánh cùng cô. . .
Những lúc này, nhìn cô thật là ngốc. Đánh răng mà bọt còn bay lên tận má, anh nhìn cô, thì cô lại phồng mồm lên, bảo: "Nhìn gì vậy, đánh răng đi. . ."
Anh nhìn cô một lúc, cô quay sang thì thấy anh nhìn mình, cất giọng:
- Nhìn gì vậy, đánh. . . .

Chưa kịp nói hết, bờ môi cô đã bị môi anh bao phủ. Cái cảm giác hôn khi đánh răng này thật là lạ. Khiến cô ngây người. Bờ môi anh phủ xuống, hút hết mật ngọt từ môi cô. Sau đó tách miệng cô ra, từ từ xâm chiếm vào miệng cô.
Bị một luồng khí mát lạnh tràn ngập vào, cô cũng có chút cứng ngắc, sau đó thì cũng đáp lại anh, nhiệt tình.
Tay anh không biết tự bao giờ đã vòng qua eo cô. . . Nhưng cũng không làm quá, anh chỉ hôn xong thì buông ra. . .
- Anh. . .càng ngày càng hư!- Cô thẹn đỏ má, ngại ngùng đấm đấm vào ngực anh.
- Aizz. . . . .Anh hư cũng do em đầu độc.- Anh vừa nói vừa lấn tới, gặm tai cô. Bọt đánh răng dính cả vào tóc cô. . .
- Em không có độc.
- Em ngọt quá, là một loại độc với anh, không tài nào cưỡng nổi!
Hừ, cô chửi thầm anh. Cả đời này, Lăng Hoàng Lệ cô, đấu võ mồm, chỉ thua mỗi tên Ranniel này. . . . . .
Nhìn vẻ mặt thì thật là quá hiền, đẹp trai, nhưng tại sao có lúc đối với cô, hắn lại dê vậy chứ!
Cho đến khi đánh răng rửa mặt xong, anh vỗ tay một cái, rồi bảo:
- Đúng rồi, lúc nãy Vương phu nhân có ghé qua, cho chúng ta một giỏ trái Sakya ở Đài Loan, mùi vị thực sự ngọt, anh để trong tủ lạnh, đã ướp lạnh, để anh lấy cho em. . .- Ranniel nói xong, đứng dậy đi về phía phòng ăn. . .

- Đây này, trái Sakya đây. . .- Ranniel ngồi xuống bên cạnh cô, vừa nói vừa cầm một cái xiên nhỏ xiên một miếng, đút vào miệng cô. Ăn xong, cô ngọt ngào nói:"Thật là ngon. . ."
Đúng là ngon thật, ngoài miệng cô cũng nói vậy, nhưng trong lòng nghe đến tên Vương phu nhân, cô lại thầm nghĩ:"Cẩn thận có độc thì ăn mà chết!!!"
Nhưng anh vui, cô cũng không muốn phá tâm trạng tốt đẹp của anh, lại để anh nói cô bụng dạ hẹp hòi. . .
- Ăn ngon, thì ăn nhiều một chút, còn rất nhiều. . .- Ranniel thấy cô khen thì liên tiếp đút vào miệng cô.
- Trời ơi, em thực sự thích mùi vị này. . .- Nói thế nhưng thực sự cô đã nghiện trái này, ăn vào còn mát đến tận trong bụng, ngọt ngọt thanh thanh, không gì sánh nổi!
Ranniel lại đút cho cô một miếng, nói tiếp:"Chỉ cần em thích, anh sẽ đặt số lượng lớn ở Đài Loan, chở về bằng máy bay cho em ăn. . .Ăn suốt ngày, mỗi khi rảnh. . ."
- Cảm ơn cưng. . .- Cô ngọt ngào nhìn anh:"Anh thật tốt với em. . ."
______________________________________________________________________
Chương này không hay lắm. Xin thứ lỗi a ^^ Love all!!! ♥♥♥ Chụt chụt