Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Đại Bang Chủ

Chương 15: Câm Miệng! Cô Không Xứng Gọi Tên Tôi!






. . . . . . .. . Vương thị. . . . . . . . .
Từ sáng đến giờ, trong công ty luôn có một luồng khí lạnh, chính xác hơn là một cái máy lạnh. Không ai khác là Vương lão và Vương Lãng Thần. Sau khi đọc xong bài báo sáng nay, anh đã cực kì tức giận chạy thẳng đến công ty ba anh: Yêu cầu hủy hôn. . .

Anh còn không biết đây là quyết định đúng hay sai, hay cũng chỉ là do nhất thời nóng giận?
Không chỉ anh, mà ba anh cũng cực kì tức giận, nghĩ cô là con dâu hiền, là tài nữ mà Vương thị may mắn có được. Vậy mà. . . . . Điều này khiến ông vô cùng tức giận. Nếu cuộc hôn nhân này tiếp tục, thì chỉ mang lại những lời nói không đáng có. . .Nên ông cũng đồng ý với con trai mình hủy bỏ hôn ước.
Sau khi cúp điện thoại với Lăng lão, ông chỉ mệt mỏi thở dài, rất tiếc nuối cho tình bạn của hai ông, nhưng không thể để tập đoàn bị tụt dốc, dù sao thì đây cũng là tâm huyết cả một đời mà cha ông để lại. . .
Hôm trước cha đã nhờ cô qua bên Vương thị bàn chuyện hôn lễ, bởi vậy mà cô đang trên đường đi đến Vương thị. . .
Vừa đặt chân xuống đã có bao nhiêu là những lời bàn tán xôn xao, những cái cử chỉ khinh miệt,. . . Mọi nhân viên trong tập đoàn đều chỉ vào cô để bình luận. Cô cũng không hiểu sao nhưng cũng chỉ đi nhanh lên phòng Vương lão.. . . .
Nơi đây là phòng làm việc riêng của tổng giám đốc, lắp thiết bị một cách khiêm tốn nhưng lại cực kì xa hoa. . .

Thẳng nơi thang máy vào là phòng làm việc của Vương lão. . .
- Cháu chào bác ạ ! -- Cô niềm nở chào.
- Hoàng Lệ, cháu. . .
- Ba đi ra ngoài, để con nói chuyện với cô ấy. . . - Lãng Thần âm thanh lạnh lùng, lạnh nhạt, tưởng chừng như không quen biết nhưng nếu để ý có bao nhiêu là xót xa. . .
- Vậy. . .ba đi ra ngoài, hai đứa. . . . ngồi đó nói chuyện đi. . .À. . . - Vương lão định nói gì nữa nhưng lại thở dài một hơi, có bao nhiêu là mệt nhọc . . .
- Lãng Thần, tôi. . .- Cô cũng không hiểu tại sao anh lại cáu kỉnh như vậy, cả người tỏa ra bừng bừng sát khí, lại đụng chạm tới ánh mắt lạnh lẽo của anh, không tự chủ được rùng mình, cái cảm giác như ngày đầu tiên gặp anh vậy, nhưng có lẽ so với bây giờ, anh còn lạnh lẽo hơn gấp trăm nghìn lần!!

- Cút!!!- Anh phun ra một chữ, trong đó có bao nhiêu sự uy quyền, như một trận mưa đá nặng hạt đánh thẳng vào tâm trí cô, bao hàm cả uy hiếp.Âm vang của cô nghẹn ở cổ họng, chưa kịp nói hết thì đã bị anh nói một từ đuổi đi, đây là cái mà anh gọi là nói chuyện sao !?
- Lãng Thần, anh. . . - Cô vốn đang định bước đến, nhưng lại bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của anh, chân như bị đông cứng tại chỗ, không nhúc nhích được, vẻ mặt khó hiểu. . . Anh là đứa con duy nhất của Vương lão gia và Vương phu nhân, thực không có đứa con nào khác. Nhưng bây giờ nhìn anh cô chỉ mong đây là anh em song sinh của anh, hay thực mình đi nhầm phòng. . .
-Câm miệng! Cô không xứng gọi tên tôi!-Trong tròng mắt đen của anh có bao nhiêu là cái lạnh lẽo, từng lời nói như tưới nước đá vào trong lòng cô, từng lời nói của anh ngày hôm nay thực khiến cô khắc cốt ghi tâm !
- Em. . . - Cô bị lời nói của anh làm cho sợ hãi vô cùng, bờ môi run rẩy không biết mở lời nói nào tiếp theo. Uất ức trong lòng chồng chất, toàn bộ tích tụ ở trong ngực cô, với từ "không xứng", khúc mắc trong lòng cô như sợi chân trâu mỏng manh cuộn trào lên, đứt dây, bay từng hạt, cũng như nước mắt của cô cuộn trào mênh mông