Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 898




Chương 898

Một nụ cười đắc thắng nở ra trên khóe miệng Lục Kiều Sam, làm sao một cánh cổng sắt có thể ngăn cản được cô?

Cô ta đã sống ở đây 30 năm rồi, cô ta muốn vào thì vào, muốn ra thì ra. Hy Nguyệt đừng hòng nghĩ có thể chiếm nhà của cô ta.

Nhưng hai người mới vừa bước đến cửa sân của tòa nhà chính đã bị quản gia chặn lại, “Thưa bà, bà cố tình muốn vi phạm gia quy sao?”

Bà Lục nhìn anh với cái nhìn tràn ngập sự tức giận, “Kiều Sam đau bụng, sợ là động thai rồi. Tôi đưa nó vào nằm nghỉ một chút chẳng lẽ không được hay sao?”

Quản gia làm động tác mời, “Vậy xin bà Lưu đến phòng nghỉ dành cho khách ở tòa nhà phụ.”

Tòa nhà phụ nhà họ Lục là một tòa nhà biệt lập, nó hoàn toàn tách biệt với tòa nhà chính. Tòa nhà phụ bên phải dành cho con gái và con rể ở, tòa nhà phụ bên trái dành cho khách và họ hàng xa.

Lục Kiều Sam nghe anh nói vậy, đôi môi bởi vì tức giận mà mím chặt lại, ““ôi muốn vào phòng của tôi, chỉ khi nằm trên giường mình tôi mới cảm thấy thoải mái.”

“Bà Lưu, ngôi nhà này đã không còn phòng dành cho cô nữa rồi.”, Quản gia không chút khách sáo nói.

Lục Kiều Sam hét lên, “Mẹ, có phải Hy Nguyệt dọn đến đây nên con bị đuổi đi đúng không? Rốt cuộc ai mới là con cháu nhà họ Lục? Bà nội hồ đồ đến mức không nhận ra ai là máu mủ nhà mình hay sao?”

Bà Lục khẽ mím môi, “Bà cụ đang đang mong chắt trai. Con ả kia lại đang mang thai, nên được bà cụ yêu thương, con cố nhẫn nhịn chút đi!”

“Con nhịn không được, trong từ điển của con không có hai từ nhẫn nhịn này.” Lục Kiều Sam tức giận nói.

Đúng lúc này, Túi Sữa Nhỏ chạy ra từ một con đường nhỏ, theo sau là Lục Sênh Hạ và Hy Nguyệt.

“Tiểu Quân, con chạy chậm thôi, cẩn thận không ngã đấy!”

Lục Sênh Hạ vừa dứt lời, Tiểu Quân đã không cẩn thận giẫm lên một hòn đá.

Cậu loạng choạng ngã nhào về phía trước, may mà bàn tay nhỏ bé của cậu kịp thời túm được vào cái cây bên cạnh nên, nhưng viên bi thủy tinh màu trong túi áo đều rơi hết ra ngoài.

Lục Sênh Hạ vội vàng chạy tới, ôm lấy cậu bé, “Tiểu Quân, con không sao chứ?”

“Con không sao ạ.” Túi Sữa Nhỏ lắc đầu, “Con chạy hơi vội nên không để ý hòn đá dưới chân ạ.”

“Sau này con không thể nghịch ngợm như thế đâu nhé!” Hy Nguyệt tiến lên xoa đầu cậu.

Hy Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai mẹ con Kiều Sam.

Quả nhiên Lục Kiều Sam không chịu bỏ cuộc, cô ta còn nghĩ cả cách để bước vào đây.

Lục Kiều Sam chứng kiến cả quá trình, cô ta đưa mắt nhìn những viên bi thủy tinh nhiều màu sắc trên mặt đất, trong đôi mắt lạnh lùng của cô ta thoáng hiện lên sự gian xảo.

“Vậy thì thôi, mẹ chúng ta qua nhà phụ đi! Con khó chịu quá bây giờ chỉ cần một chỗ để nằm thôi là được.”

Bà Lục nghe vậy cũng không tiếp tục tranh cãi với quản gia, quay người đỡ lấy Lục Kiều Sam, nhưng không ngờ cô ta đã tự mình đi về phía trước.

Cô ta cố tình bước đến chỗ Túi Sữa Nhỏ làm rơi bi.

Lục Sênh Hạ và Túi Sữa Nhỏ đang tìm những viên bi rơi trên cỏ, và Khải Liên cũng giúp đỡ hai người.

Còn Hy Nguyệt đứng bên cạnh họ.

Lục Kiều Sam cố tình đi đến chỗ gần cô nhất, sau đó giẫm lên bi.