Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 889




Chương 889

Hy Nguyệt nghe ra được hàm ý trong lời nói của anh ta, trong giới bạn bè đều truyền tin cô đang mang thai, chắc là anh ta cũng đã nghe tin rồi.

“Em chẳng có gì bất tiện cả, mấy lời nói đồn tùm lum bên ngoài không phải anh cũng tin thật đấy chứ?”

Tần Nhân Thiên giang hai tay ra: “Em gái, anh là anh trai nuôi của em, em còn có chuyện gì giấu anh sao.”

Một tia sáng chói lòa xẹt qua đôi mắt đen láy của Hy Nguyệt.

“Em… thật sự có chuyện muốn nói với anh.” Giọng cô rất nhỏ, nói rồi liếc nhìn những người phụ nữ bên cạnh anh ta.

Anh ta vỗ vai những người phụ nữ, ra hiệu cho họ rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi, Hy Nguyệt mới tới ngồi ở bên cạnh anh ta.

“Em thật sự có thể tin tưởng anh sao?”

“Đương nhiên, anh là anh trai của em mà.” Tần Nhân Thiên nghiêm túc nói.

Hy Nguyệt che nửa miệng, thấp giọng nói: “Gần đây, em xảy ra rất nhiều chuyện. Em bị mất trí nhớ, mấy chuyện trước đây cũng không thể nhớ được. Lục Lãnh Phong nói, em bị người ta bắt cóc, còn bị tiêm một loại thuốc độc, khiến tế bào não bị tổn thương, cho nên mới mất đi ký ức.”

Tần Nhân Thiên sửng sốt: “Là ai làm?”

Hy Nguyệt nuốt nước miếng, mím môi rồi nói tiếp: “Thật ra em không có bị bắt cóc, khoảng thời gian đó em vẫn luôn ở cùng người bạn trai trước đây, nhưng em không nhớ tại sao em lại ở cùng anh ta. Nhưng mà, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là mọi người đều nói với em, anh ta đã chết rồi. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, em cảm thấy rất là sợ hãi, bây giờ em không thể phân biệt được, anh ta rốt cuộc là người hay là ma nữa.”

Cô xoa xoa trán, làm ra vẻ đau đầu rồi thở dài thườn thượt.

Đôi mắt đen láy của Tần Nhân Thiên nhàn nhạt lóe lên ánh sáng, vẻ kỳ quái khó lường: “Em chưa hỏi anh ta sao? Anh ta nói thế nào với em?”

Hy Nguyệt chớp mắt, trên mặt lộ ra vẻ hoang mang khó hiểu: “Anh ta nói anh ta chưa chết, đều là đang giả chết. Gần đây em nghiên cứu rất nhiều học thuyết linh dị, ma quỷ thường sẽ không cảm giác được là mình đã chết rồi, có khi nào anh ta đã chết từ lâu rồi không, thứ xuất hiện trước mặt em chỉ là linh hồn của anh ta, nhưng anh ta không biết bản thân đã chết rồi.”

Tần Nhân Thiên che miệng ho khan, như bị lời nói của cô làm cho nghẹn lại: “Em gái, trí tưởng tượng của em cũng phong phú quá đấy.”

Hy Nguyệt bĩu môi: “Em biết anh sẽ không tin mà, sớm biết thế không nói với anh rồi, vậy mà còn nói là anh trai em, vậy mà chẳng tin tưởng em chút nào.”

Tần Nhân Thiên nhăn mặt: “Em gái, anh nói em biết, anh từng đi rất nhiều nơi, những nơi trên trái đất này mà con người chưa đi qua, em cũng đã tìm hiểu qua rồi, đặc biệt là mấy cái gọi là khu vực bí ẩn đó, nhưng chưa từng nhìn thấy ma quỷ bao giờ.”

Nghe vậy, trong lòng Hy Nguyệt khẽ rung động.

Tần Nhân Thiên chưa bao giờ nhắc đến những chuyến du lịch, thám hiểm và phiêu lưu của mình trước đây, anh ta bị mất trí nhớ, những chuyện này sẽ không nhớ được, hôm nay anh ta lại nhắc đến nó, có phải chứng tỏ anh ta đã hồi phục trí nhớ rồi không?

Cô cũng không biểu hiện ra ngoài, dùng giọng điệu biện chứng cãi lại: “Anh chưa nhìn thấy không có nghĩa là không có, rất nhiều người trên thế giới này đều từng thấy ma quỷ, hơn nữa cho đến nay, không có ai có thể phủ nhận được có linh hồn tồn tại.”