Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 888




Chương 888

“Đó là vì em chưa nhìn thấy Tần Nhân Thiên trước khi mất trí nhớ.” Vẻ mặt của Lục Lãnh Phong trở nên nghiêm túc.

Cô hơi nheo mắt, có chút tò mò nói: “Trước khi mất trí nhớ anh ấy trông như thế nào.”

Lục Lãnh Phong nhếch môi lên có ý giễu cợt: “Anh ta là một tên điên, cái gì cũng dám chơi, cái gì cũng dám làm. Hơn nữa, tam quan bất chính, thích làm mấy cái chuyện không bình thường.”

Hy Nguyệt mở to mắt kinh ngạc, hoàn toàn khác với Tần Nhân Thiên mà cô quen biết.

Trong lòng cô, Tần Nhân Thiên ôn nhu tao nhã, tràn đầy khí chất nghệ sĩ, rất giống với Thời Thạch.

“Xem ra mất trí nhớ thật sự ảnh hưởng rất lớn tới anh ta, tính cách hoàn toàn trái ngược.”

Trong khoảng thời gian cô mất trí nhớ, tuy đầu óc hoàn toàn trống rỗng, nhưng tính cách của cô vẫn duy trì được giống như trước đây.

Tần Nhân Thiên sao có thể thay đổi nhiều như vậy, anh ta hoàn toàn biến thành một người khác.

Lẽ nào anh ta thật sự giống như bản thân đã nói, trong cơ thể có tới hai linh hồn, một cái là anh ta, một cái là Thời Thạch.

“Nếu như anh ta hồi phục trí nhớ, sẽ trở lại là Tần Nhân Thiên lúc trước chứ? Hi vọng anh mãi mãi đừng hồi phục lại trí nhớ.” Cô trầm mặc nói.

Lục Lãnh Phong xoa cằm, như đang suy nghĩ.

“Lúc trước em nói nghi ngờ người đàn ông đó đeo mặt nạ mô phỏng, khả năng này rất là nhỏ, kỹ thuật làm mặt nạ dịch dung thời này vẫn chưa đạt đến trình độ hiệu quả như trong mấy cuốn tiểu thuyết võ hiệp đâu. Chỉ cần nhìn kỹ một chút thì có thể tìm ra được sơ hở rồi. Còn về phẫu thuật thẩm mỹ, cần rất nhiều thời gian để hồi phục và điều chỉnh.”

Cô chớp mắt: “Ý anh là việc giả mặt nạ và phẫu thuật thẩm mỹ là không thể, người đó có thể là trông giống Thời Thạch?”

Lục Lãnh Phong gật đầu: “Không thể không phòng bị được, cẩn thận vẫn là trên hết, anh ta không thể mất đi trí nhớ cả đời, chỉ cần anh ta hồi phục trí nhớ, thì sẽ trở về trạng thái như trước đây.”

“Cho dù anh ta hồi phục trí nhớ rồi, tại sao lại muốn hại em chứ? Hơn nữa sau khi hồi phục trí nhớ, anh ta cũng sẽ không quên đi những chuyện sau khi mất trí, em và anh ta không thù không oán, còn là em gái nuôi của anh ta. Nếu anh ta hại em như thế, thì đúng là quá bất nhân.” Hy Nguyệt bĩu môi.

Lục Lãnh Phong vỗ vỗ vai cô: “Đây chỉ là suy đoán của anh, cũng có thể đối phương đã dày công chuẩn bị nhiều năm, tìm được người có giống với Thời Thạch, rồi phẫu thuật cho anh ta, để anh ta giả mạo Thời Thạch.”

Trên mặt Hy Nguyệt lộ ra vẻ căm hận: “Chuyện này nhất định phải làm cho rõ, qua hai ngày nữa, chẳng phải Tần Nhân Thiên mở party ở câu lạc bộ sao? Chúng ta qua đó thử anh ta thì sẽ biết.”

Lục Lãnh Phong đưa tay xoa đầu cô: “Phải cẩn thận, em cũng là người mất trí nhớ, đừng để bị bại lộ.”

Bữa tiệc hôm thứ sáu, khi Hy Nguyệt tới, Tần Nhân Thiên đang nói cười với hai người phụ nữ, biểu hiện vô cùng mập mờ.

Trong mắt cô lặng lẽ lóe lên một tia kinh ngạc mà chính cô cũng không hay biết.

Tần Nhân Thiên chưa bao giờ như vậy, anh luôn tỏ ra rất kín tiếng trong các bữa tiệc và sẽ không bắt chuyện với phụ nữ.

Cô ung dung thản nhiên đi tới, khẽ mỉm cười với anh: “Anh Tần, bữa tiệc hôm nay rất náo nhiệt nhỉ.”

Cô vẫn đang trong tình trạng mất trí nhớ nên cố tình không gọi anh ta là anh nuôi.

Khóe miệng Tần Nhân Thiên nhếch lên một nụ cười xấu xa: “Em gái, anh đang mỏi mắt trông chờ em tới đây đấy, cứ sợ là sức khỏe em không tiện tới đây.”