Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 886




Chương 886

“Tu la ma vương, em chắc là người đó là đang hù dọa chúng ta, anh ta chơi trò tâm lý. Nếu anh ta bắt cóc em, là vì bốn mươi lăm nghìn tỷ thì đã sớm gọi điện cho anh cầm tiền đến chuộc em rồi, hà tất kéo dài tới bây giờ.”

Lục Lãnh Phong biết, cũng từng nghĩ như thế, nhưng vì quá quan tâm lo lắng cho cô, cho nên sự điềm tĩnh, thông minh và ý chí vững vàng của anh đã biến thành lo lắng hoảng loạn.

Đối phương chắc cũng đã mò được điểm này, cho nên mới ra hạ sách ấy.

“Anh từng nghĩ tới rồi, anh ta muốn bốn mươi lăm nghìn tỷ thì cứ đưa cho anh ta, chẳng qua chỉ là một chút tiền cỏn con, cứ coi như của đi thay người đi.”

“Không được đưa, anh là Lục Lãnh Phong, là cậu chủ số một của thành phố Long Minh, sao có thể bị một tên điên dắt mũi?” Cô lắc đầu, thái độ rất kiên quyết.

“Đồ ngốc, nếu hết tiền thì có thể kiếm, nhưng nếu không có em, anh có nhiều tiền thì có tác dụng gì chứ?” Lục Lãnh Phong nói mà không chút do dự, lời nói vô cùng chắc chắn, tiền tài đối với anh sớm chỉ là vật ngoài thân, anh vốn không hề thiếu tiền.

Hy Nguyệt tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh: “Em đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu anh ta chỉ vì tiền, sao lại còn phí công phí sức bắt cóc em, làm em mất trí nhớ, còn ngụy trang thành Thời Thạch nữa? Anh ta nhất định còn có mục đích khác, chúng ta không phải còn thời gian ba tháng sao? Cứ so độ kiên nhẫn với anh ta, xem coi cuối cùng ai không giữ được bình tĩnh trước.”

Lục Lãnh Phong xoa đầu cô, lửa giận trong lồng ngực anh còn dữ dội hơn núi lửa phun trào, nếu để anh bắt được tên điên này, nhất định sẽ chém hắn ba ngàn sáu trăm nhát dao, lăng trì đến chết.

Ngày hôm sau, người đàn ông đó lại gọi tới.

“Anh suy nghĩ thế nào rồi?”

“Tôi đồng ý đưa anh bốn mươi lăm nghìn tỷ, gặp nhau ở đâu?” Lục Lãnh Phong trầm giọng nói.

Tuy rằng biết đối phương rất có khả năng là đang đe dọa, nhưng anh không dám đánh cược, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Đợi khi lấy được ba thanh huyết thanh giải độc của anh ta rồi mang đi hóa nghiệm thì sẽ biết ngay rốt cuộc đó có phải là thuộc giải hay không.

Còn bốn mươi lăm nghìn tỷ anh vốn chẳng hề để tâm.

Trên thế giới này, không có ai, không có chuyện gì, không có thứ gì có thể so sánh được với vị trí của Hy Nguyệt trong lòng anh.

Anh không định nói với Hy Nguyệt về chuyện này, người phụ nữ ngốc nghếch ngoan cố ấy không bao giờ chịu khuất phục trước thế lực xấu xa. Nếu để cô biết, chắc chắn sẽ phản đối quyết liệt.

Người đàn ông im lặng một lúc, rồi tiếp tục nói: “Tôi muốn tăng thêm độ khó một chút, tôi còn có một điều kiện nữa.”

Gân xanh trên trán Lục Lãnh Phong nổi lên kích liệt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Điều kiện gì?”

Người đàn ông lại mỉm cười gian xảo: “Tôi biết vợ anh có thai, anh phải bảo cô ấy phá thai, tôi mới có thể đưa huyết thanh kháng vi rút cho anh.”

Một ngọn lửa giận dữ dỗi dâng trào từ trong lòng ngực xông tới não anh, anh thật sự rất muốn lôi cái tên ở đầu dây bên kia ra băm thay làm ngàn mảnh, nhưng anh bắt buộc phải nhẫn nhịn, chỉ khi giữ được bình tĩnh, anh mới có thể đưa ra phán đoán chính xác.

“Anh cảm thấy mình có thể uy hiếp được tôi sao?”

“Đời người thứ khó nhất chính là lựa chọn, giữ lớn hay là giữ nhỏ, anh tự mình quyết định đi.” Nói rồi giọng cười khanh khách của người đàn ông lại vang lên trong rất quỷ mị.

Những ngón tay mảnh khảnh của Lục Lãnh Phong siết chặt, ống nghe “bốp” một tiếng rồi vỡ nát.

Tên khốn kiếp này muốn dắt mũi, lật lọng với anh, đây là tìm cái chết tự đào mồ chôn mình.