Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 878




Chương 878

Lục Kiều Sam trừng to hai mắt, làm mặt dữ tợn nói: “Cô nói ai không có não hả?”

“Chị nói thử xem?” Hy Nguyệt hỏi ngược lại.

Gân xanh trên trán bà Lục nổi lên: “Tôi là chủ của nhà họ Lục, có nghĩa vụ giữ gìn danh dự cho nhà họ Lục, cô làm ra những chuyện thương phong bại tục như thế, tôi đương nhiên phải xử lý theo gia quy rồi.”

“Vậy con vi phạm điều nào của gia quy?” Hy Nguyệt nhìn bà ta, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không một chút lo lắng.

Bà Lục ngập ngừng một hồi, cho dù cô bị bắt cóc, cũng là bị bắt ép, chứ không phải ở bên ngoài vụng trộm, không thể nói là vi phạm gia quy được.

Trong lúc bà Lục vẫn còn trầm ngâm, giọng nói của Hy Nguyệt lại vang lên: “Mẹ thân là chủ của gia đình, không đi điều tra ngọn nguồn của tin đồn này, nghiêm trị những tên thủ phạm tung tin đồn thất thiệt, phá hoại thanh danh của con, mà ngược lại đi hỏi tội con, mẹ có làm tròn bổn phận là chủ gia đình của mình chưa?”

Giọng điệu của cô vô cùng lạnh lùng, bà Lục trông giống như bị ong đốt, ngũ quan méo mó cả lên: “Tôi qua đây, chẳng qua là muốn làm rõ chân tướng sự việc.”

Hy Nguyệt nhún vai: “Chân tướng, con và Lãnh Phong đều đã nói rồi, không cần phải nói lại lần thứ hai nữa.”

Bà Lục thầm hít một hơi thật sâu: “Có thật là cô đang mang thai không?”

“Không có, con không có mang thai.” Hy Nguyệt không chút do dự nói. Kể từ lần sinh nhật trước của bà Lục, tin tức cô mang thai đã được truyền đi khắp giới thượng lưu.

Lục Lãnh Phong điều tra được, tin tức này chính là do Tiêu Ánh Minh truyền ra ngoài.

Từ đâu mà Tiêu Ánh Minh có được thông tin đó, cô không cần đoán cũng có thể biết được.

Bây giờ, có người bắt đầu nhắm vào con của cô, cô phải giữ kín bí mật này, kiên quyết phủ nhận thông tin mình đang mang thai.

Lục Kiều Sam khó chịu trợn mắt nhìn cô: “Cô là do không biết chắc được bố của đứa bé là ai, cho nên mới không dám thừa nhận phải không?”

Cô ta còn chưa dứt lời, Lục Lãnh Phong đã từ trên ghế sô pha nhảy lên, túm lấy cổ cô ta: “Lục Kiều Sam, chị đừng tưởng tôi không biết, mấy tin đồn nhảm nói vợ tôi mang thai đều là do chị nói cho Tiêu Ánh Minh biết. Cô ấy có mang thai hay không, không liên quan gì đến chị. Chị lập tức cút khỏi đây ngay, nếu không thù mới nợ cũ tôi tính luôn với chị.”

Anh hơi dùng sức ở ngón tay, đầu lưỡi của Lục Kiều Sam hơi thè ra, dường như sắp nghẹt thở đến nơi.

Bà Lục giật mình, vội vàng tách tay anh ra: “Lãnh Phong, con mau buông tay ra, Kiều Sam là chị ruột của con, nó làm như thế đều là muốn tốt cho con, lẽ nào trong lòng con, ngoài trừ con hồ ly tinh kia, mà ngay cả mẹ ruột và chị ruột cũng không cần sao? ”

Lục Lãnh Phong buông tay ra, choàng tay qua vai Hy Nguyệt: “Bây giờ con nói cho mẹ biết, người phụ nữ này trong lòng con quan trọng hơn bất cứ ai, bao gồm cả mẹ và Lục Kiều Sam.” Anh nói rõ ràng từng câu từng chữ, lời nói chắc nịch, vô cùng dứt khoát.

Khóe miệng của bà Lục đều giật lên đến cả mang tai rồi, đây chính là điển hình của việc có vợ quên mẹ.

Sao bà ta lại có thể sinh ra một đứa con vong ân phụ nghĩa như vậy chứ?

Tất cả là lỗi của Lục Vinh Hàn.

Từ nhỏ đã bắt nah rời xa mẹ, khiến tình cảm mẹ con của họ dần dần phai nhạt.

Lục Kiều Sam núp sau lưng bà ta, ho lên dữ dội, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại.