Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 874




Chương 874

Túi Sữa Nhỏ nhìn thấy Hứa Nhã Phượng thì vô cùng vui vẻ, cậu nhóc nhào vào lòng cô ấy rồi nói: “Cô ơi.”

Hứa Nhã Phượng bế cậu bé lên rồi hôn lên đôi má mũm mĩm của cậu: “Có nhớ cô không nào?”

“Có chứ, cháu nhớ cô lắm, còn nhớ ba nữa, khi nào ba mới về nước ạ?” Túi Sữa Nhỏ nghiêng đầu hỏi.

“Chờ anh ấy xử lý xong chuyện của công ty thì sẽ trở về. Ba về rồi thì chắc chắn sẽ tới thăm Tiểu Quân đầu tiên.” Hứa Nhã Phượng cười nói.

Cô ấy để Khải Liên dẫn cậu bé đi ra vườn chơi, rồi dẫn Hy Nguyệt vào phòng.

Lần này Hy Nguyệt cũng đi vào một căn phòng trống trải, nhưng cuối hành lang lại có tận hai cánh cửa.

Hy Nguyệt mê mang, không biết nên mở cửa nào.

Cô xoay người thì thấy có hai bóng người, bọn họ đến gần thì cô mới thấy rõ, một là Lục Lãnh Phong, một là Thời Thạch.

“Lục Lãnh Phong, anh Thạch, sao hai người lại ở đây.”

Hai người họ không trả lời, cứ như không nhìn thấy Hy Nguyệt vậy mà tự mình đi về phía trước.

Khi đi tới cửa thì một người đi vào bên trái, một người đi vào bên phải.

Cô muốn đi vào theo nhưng cửa lại đóng phịch một cái.

Cô không nhìn thấy người nhưng có thể nghe thấy tiếng của bọn họ, bọn họ đang gọi cô.

“Hy Nguyệt, đến chỗ anh nào.”

“Không, phải tới chỗ anh, anh vẫn luôn chờ em.”

Hy Nguyệt bàng hoàng, do dự. Không biết đến cùng mình nên làm gì.

“Cô gái ngốc, do dự gì thế hả, mau tới đây.” Lục Lãnh Phong hô lên.

“Không Hy Nguyệt, đừng để ý tới anh ta, chúng ta là thanh mai trúc mã, anh mới là người yêu em nhất, chúng ta ở bên cạnh nhau sẽ rất hạnh phúc.” Thời Thạch kêu lên.

Đầu của Hy Nguyệt lại bắt đầu đau.

Hai cánh cửa trước mắt lại bắt đầu trở nên mơ hồ, dường như sắp biến mất.

Hy Nguyệt cắn răng rồi chạy về phía Lục Lãnh Phong.

Cửa bị đẩy ra, trong đó có vô số hình ảnh, chiếu trước mặt cô như một cuộn phim.

Có cảnh tượng ở bên cạnh Lục Lãnh Phong, cũng có ở bên cạnh Hứa Nhã Thanh.

Một lúc lâu sau, Hứa Nhã Phượng đánh thức cô dậy.

“Cậu thấy được cái gì?”

Hy Nguyệt hít sâu một hơi, trong đôi mắt cô lóe lên vẻ thâm trầm: “Vẫn là cánh cửa kia, tôi không đẩy ra được.”

“Không sao, từ từ là được.” Hứa Nhã Phượng an ủi.

Hy Nguyệt ngồi dậy rồi vuốt cái đầu đau nhức.

“Mỗi lần tiến vào trạng thái thôi miên thì đầu tôi sẽ rất đau, tôi có nên nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại tiếp tục không?”

“Cũng tốt, trong khoảng thời gian này tớ luôn ở Long Minh, cậu muốn tới thì gọi điện thoại cho tớ.” Hứa Nhã Phượng nói nhỏ.

Lúc bọn họ đi xuống thì Túi Sữa Nhỏ đang ở trong sảnh, cậu bé đang thảo luận chuyện mặt nạ da người với Khải Liên.