Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 869




Chương 869

“Từng có một đứa… nhưng không giữ được.” Giọng nói của Lục Lãnh Phong nhẹ như muỗi kêu, anh không dám nói cho Hy Nguyệt biết là mình tự tay giết chết con của hai người.

Nếu để cho cô biết sự thật thì chắc chắn Hy Nguyệt sẽ không tha thứ cho anh, sẽ căm hận anh cả đời.

Trong lòng Hy Nguyệt như đang có bão tố, dường như quá khứ của Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong vô cùng phức tạp, không hề đơn giản như những gì cô nghĩ.

Hy Nguyệt vừa muốn cố gắng nhớ lại cái gì đó thì đầu lại đau, cô không nhịn được mà rên rỉ: “Đáng chết, tại sao tôi lại không nhớ ra được chứ?”

Lục Lãnh Phong đưa tay xoa đầu cho cô rồi nói: “Đừng nghĩ nhiều, chuyện quan trọng nhất em nên làm bây giờ là chuyên tâm dưỡng thai, có quan trọng hơn nữa thì cũng phải đợi sinh con ra rồi hãy nói.”

Hy Nguyệt im lặng.

Sự xuất hiện của hai đứa bé này dường như muốn cho mọi thứ đang khôi phục bình thường trở nên rối rắm.

Đến cùng là giữa cô và Thời Thạch đã xảy ra những chuyện gì chứ?

Vì sao tất cả mọi người đều cho rằng anh ấy chết rồi.

Hy Nguyệt càng nghĩ thì đầu càng đau, không dám nghĩ tiếp nữa.

Cô đưa tay vuốt bụng dưới bằng phẳng của mình.

Mặc dù cô rất xoắn xuýt nhưng cho dù thế nào thì chuyện trong cơ thể đang có hai sinh linh bé nhỏ cũng khiến cô rất kích động.

“Nếu có được con của mình thì anh còn đối xử tốt với Tiểu Quân không?”

“Mặc dù Tiểu Quân không phải con ruột của anh nhưng anh đã xem thằng bé là con trai của mình từ lâu rồi.” Lục Lãnh Phong trả lời không hề có chút do dự.

Hy Nguyệt nghe thế thì thở phào một hơi.

Bọn họ quyết định đợi bào thai được hơn ba tháng mới tuyên bố tin tức mang thai.

Nhưng thiên hạ nào có bức tường nào không lọt gió chứ, cho dù bọn họ có giữ bí mật tốt tới đâu cũng không tránh khỏi việc ngoài ý muốn.

Thứ sáu, Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong xuất hiện trong một bữa tiệc.

Tần Nhân Thiên vừa liếc qua là đã thấy được Hy Nguyệt.

Anh ta hận không thể tiến lên kéo cô vào lòng, nhưng anh ta biết mình không thể. Bây giờ anh ta là Tần Nhân Thiên chứ không phải là Thời Thạch.

Hy Nguyệt cũng nhìn thấy Tần Nhân Thiên, cô vô cùng kinh ngạc.

Gương mặt của anh ta giống Thời Thạch như đúc.

Thời Thạch chỉ có một cô em gái, không hề có anh em trai sinh đôi gì cả, sao bọn họ lại có thể giống như đến thế chứ?

Tần Nhân Thiên hít sâu mấy hơi liên tục mới có thể ép mình bình tĩnh, cho tới khi anh xác định rằng mình có thể cố gắng giả vờ như không có chuyện gì mà đối mặt với Hy Nguyệt thì mới đi qua.

“Hy Nguyệt, dạo này em sao rồi, bên ngoài đồn rằng em và Lục Lãnh Phong cãi nhau, anh có chút lo lắng đó.” Anh ta giả vờ như mình không biết chuyện Hy Nguyệt bị mất trí nhớ mà hỏi với vẻ lo lắng.

Hy Nguyệt nuốt nước miếng, cô không muốn để người ngoài biết chuyện mình mất trí nhớ, bao gồm cả người trước mặt: “Tôi rất tốt, cảm ơn đã quan tâm.”