Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 853




Chương 853

Lục Lãnh Phong cầm tay Hy Nguyệt lên rồi ép cô ngẩng đầu nhìn anh: “Có người tiêm thuốc phá hư trung khu thần kinh vào người em, chẳng những khiến em mất đi ký ức mà còn có thể gây ảo giác. Cho nên trong khoảng thời gian này cho dù em nhìn thấy cái gì ở trên đảo, nghe thấy cái gì đều phải nói cho anh biết, anh sẽ phân biệt thật giả giúp em.”

Ảo giác ư?

Hy Nguyệt vô cùng kinh ngạc.

Chẳng lẽ Thời Thạch chỉ là ảo giác của cô, không phải thật sự tồn tại ư?

Hy Nguyệt nghĩ tới đây thì lại dùng sức mà lắc đầu, không không, chắc chắn là người đàn ông trước mặt đang lừa cô.

Anh ta là kẻ lừa đảo, là kẻ bắt cóc, mình không thể tin tưởng anh ta dù chỉ một chữ!

Bác sĩ kê đơn thuốc chữa trị tế bào não cho Hy Nguyệt, có thể giúp cô khôi phục ký ức.

Ở bệnh viện một buổi tối, sau khi xác định cô không có vấn đề gì khác thì Lục Lãnh Phong mới làm thủ tục xuất viện, đưa về trong nhà trị liệu.

Nhưng anh cũng không dẫn Hy Nguyệt về biệt thự trước hồ, mà là đi tới biệt phủ bí mật trên núi của anh.

Hy Nguyệt mất trí nhớ, nếu bị người bên ngoài phát hiện thì khó tránh khỏi sẽ đồn đoán lung tung.

Hơn nữa bây giờ Lục Lãnh Phong còn chưa biết người hại Hy Nguyệt là ai. Trước khi cô hồi phục ký ức thì tốt nhất là phòng ngừa cô tiếp xúc với người ngoài, tránh cho việc lại bị hại lần thứ hai.

Trong lòng Hy Nguyệt rối bời, cô nhất định phải biết rõ rằng Thời Thạch có còn sống hay không. Mọi chuyện xảy ra ở trên đảo là sự thật hay chỉ là ảo giác của cô?

Vì khiến cho Hy Nguyệt tin tưởng bọn họ đã kết hôn nên Lục Lãnh Phong lấy giấy chứng nhận kết hôn ra.

Hy Nguyệt đã quên mọi thứ giữa cô và Lục Lãnh Phong, trong lòng chỉ nhớ tới Thời Thạch. Sự thật đối với cô mà nói như sấm sét giữa trời quang vậy.

Cô bịt tai rồi vùi đầu vào gối, như ốc sên rúc vào vỏ, muốn trốn tránh thế giới tàn khốc ở bên ngoài.

Lục Lãnh Phong nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Hy Nguyệt rồi an ủi nhẹ nhàng: “Cô gái ngốc, chỉ cần phối hợp với bác sĩ làm trị liệu thì em sẽ khôi phục ký ức mà thôi.”

Hy Nguyệt cắn răng rồi đột nhiên ngẩng đầu, cô đưa tay nhéo lấy mặt của Lục Lãnh Phong. Cô muốn xác định xem anh có phải là sự tồn tại chân thực hay không.

Lục Lãnh Phong hiểu vì sao cô lại làm thế, anh cầm lấy tay cô rồi nói: “Cô gái ngốc, anh có máu có thịt, không phải là ảo giác của em đâu.”

Hy Nguyệt nằm xụi lơ trên ghế sô pha, chẳng lẽ trên chuyện đảo đều là ảo giác của mình sao?

Là do mình bị tiêm thuốc nên mới sinh ra ảo giác?

Thời Thạch không có ở đây? Anh ấy đã chết rồi ư?

Hy Nguyệt không thể tin tưởng, cũng không muốn tin.

Rõ ràng Thời Thạch chân thực đến thế, anh ấy còn cầm tay cô rồi nói muốn kết hôn với cô, sao có thể chỉ là ảo giác chứ?

Đúng lúc này, bảo mẫu dẫn đứa nhỏ tới.

Túi Sữa Nhỏ thấy cô thì nhào vào lòng cô với vẻ hưng phấn: “Mẹ ơi mẹ về rồi ạ, con nhớ mẹ lắm đó.