Chương 798
Bước vào đại sảnh, Hy Nguyệt và đứa trẻ không có ở đó.
Người hầu vội vàng chạy tới, “Thưa ngài, ngài vừa đi, thì mợ chủ liền cùng cậu chủ rời đi, mang theo va li, đưa cả bảo mẫu cũng đi theo luôn.”
Trái tim của Lục Lãnh Phong đột ngột chùng xuống như vừa rơi xuống vực sâu không đáy.
Hy Nguyệt nhờ trợ lý tìm giúp cô một căn phòng ở khu Tử Vân Thiên.
Ở khu Tử Vân Thiên họ tìm thấy một căn hộ có 2 tầng.
Sau khi chuyển mọi thứ xong xuôi, cô gọi điện cho Hoa Phi và nhờ cậu ta đến đây thay băng cho con.
“Mẹ, mẹ cãi nhau với chú Ma Vương à?” túi sữa nhỏ lo lắng hỏi, cậu bé không muốn dọn ra ngoài ở, mà muốn được sống cùng với chú Ma Vương.
Hy Nguyệt khóe miệng như đang ngậm một mảnh vỡ, chua xót cực độ từ đầu lưỡi truyền đến tận sâu trong lòng, “Ngay từ đầu nơi đó đã không phải là nhà của chúng ta.”
“Tại sao? Không phải là mẹ kết hôn với chú Ma Vương sao?” Túi sữa nhỏ chớp mắt nhìn cô vô cùng bối rối hỏi.
Cô nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, “Con còn nhỏ chưa hiểu hết chuyện của người lớn. Để mẹ gọi điện thoại cho bố của con, chiều mai chúng ta sẽ đến thăm bố con.”
“Tốt quá, thật tuyệt nếu bố con cũng sống ở thành phố Long Minh, để con có thể gặp bố mỗi ngày.” Túi sữa nhỏ hé miệng cười.
Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Hy Nguyệt cứ tưởng là em trai Hoa Phi nên vội vàng chạy ra mở cửa, nhưng khi cửa vừa mở ra, hóa ra lại là Lục Lãnh Phong.
Cô đột nhiên phát hiện ra một điều thật đáng sợ, không cần biết cô đã đi đâu, dường như Lục Lãnh Phong có thể rất nhanh chóng tìm thấy cô.
Cô biết rõ Khải Liên là người của anh, nên cô mới không nói với Khải Liên về việc chuyển đến đây, vì vậy không có chuyện Khải Liên nói cho anh biết, chắc chắn anh phải có tai mắt khác.
“Anh đã phái người theo dõi tôi sao?”
Lục Lãnh Phong không trả lời, bước vào trong nhà, yêu cầu bảo mẫu đưa đứa trẻ lên lầu.
“Chuyện tối hôm qua là lỗi của anh, anh phải làm sao em mới có thể tha thứ cho anh?”
“Tốt hơn hết là đi tìm bảo bối Kiều An của anh đi, đừng đến tìm tôi nữa, không có anh, cuộc sống của tôi sẽ dễ chịu hơn nhiều.”
Giọng điệu của cô vô cùng lạnh lùng, giống như những tảng băng lớn, hiu hắt buồn bã, khiến người ta thà chết còn hơn phải chịu đựng ánh nhìn, giọng điệu đó.,
Khóe miệng Lục Lãnh Phong khẽ giật giật, anh biết rõ cô không muốn quan tâm đến anh nữa, nhưng đối với anh, anh không thể sống thiếu cô được.
Cô luôn tìm mọi cách để rời đi, rời xa anh, nhưng chính là anh không chịu buông tay, anh không muốn mất cô.
Anh cần cô, anh không thể sống thiếu cô trong cuộc đời của mình.
“Anh đã nói rằng anh với Kiều An không có gì cả. Anh hứa với em sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự như thế này nữa.”
Cô giễu cợt nói: “Lục Lãnh Phong, bây giờ điều duy nhất tôi cần đó là anh cách xa tôi ra, tôi không muốn phải nhìn thấy anh. Nếu bây giờ anh bắt tôi quay lại, thì hãy giết chết tôi luôn đi.”
Giọng điệu của cô rõ ràng và cứng rắn, xen lẫn với sự tuyệt vọng tột cùng trong tim, đôi mắt cô như lửa đốt, như một thanh sắt nóng, đốt cháy trái tim anh, đốt cháy từng dây thần kinh, khiến anh đau đớn tưởng chừng như không chịu đựng nổi.