Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 754




Chương 754

“Tự mình ra trận?” Lục Lãnh Phong quay đầu nhìn Hy Nguyệt một chút, “Cô đã gặp ông nội tôi rồi?”

“Chưa từng gặp.” Hy Nguyệt sững sờ, không hiểu ra sao.

Bà cụ vỗ vỗ tay của cô, “Hy Nguyệt, cháu còn nhớ lúc cháu học cấp ba, đã từng đỡ một ông lão bị ngã không?”

Hy Nguyệt cẩn thận nhớ lại, gật gật đầu, “Cháu nhớ ra rồi, xế chiều hôm đó cháu tan học, nhìn thấy một ông lão ngã lăn ra đất, tất cả mọi người ở bên cạnh đứng xem, không ai dám đi đỡ, cháu liền lên đỡ ông ấy, đưa đến bệnh viện.”

Bà cụ từ ái cười một tiếng, “Lúc ấy tất cả mọi người đều lo lắng bị đánh, khuyên cháu không cần lo, nhưng cháu nói năng rất chính nghĩa, bị đánh là số ít, không thể để cho những người số ít này chiếm lợi thế, phá hoại tập tục xã hội, khiến người cần giúp đỡ lại không được trợ giúp. Lúc ấy bà đứng ở trong đám người nhìn, khi đó bà và ông nội cháu đã quyết định, cháu chính là cháu dâu nhà họ Lục chúng ta.”

Hy Nguyệt sợ ngây người, dù thế nào cũng không nghĩ đến ông lão mà mình cứu giúp lại là ông cụ Lục!

Lục Lãnh Phong đi tới, ôm vai bà cụ, “Vì không để Hy Mộng Lan gả tới, bà liền không tiếc tất cả điên cuồng bôi đen cháu trai của bà?”

Bà cụ hỏi ngược một câu, “Cháu nói bà làm đúng, hay là làm sai?”

“Đương nhiên là làm đúng.” Lục Lãnh Phong không chút do dự gật đầu, “Bà phải nên nói sớm hơn một chút, như thế Hy Nguyệt sẽ không cần phải gánh áp lực gả thay này mãi.”

“Bà muốn để cháu và Hy Nguyệt bồi dưỡng tình cảm thêm một chút, không để cháu cảm thấy cô dâu ấy là chúng ta cố gắng nhét cho cháu.” Bà cụ trầm thấp nói.

Bà Lục liếc trộm bọn họ, không tự chủ nghĩ đến phần di chúc kia.

Bà ta vẫn luôn rất hoang mang, ông cụ khôn khéo thông minh, làm sao lại phạm sai lầm ở trên di chúc được, dám giao 10% cổ phần của Lục thị cho một người chưa hề gặp mặt.

Hóa ra là đã sớm âm thầm chọn được người.

Đáng tiếc, bậc trí giả nghĩ ngàn điều, tất cũng có một điều sai, ông cụ cũng không nhìn ra Hy Nguyệt là một người phụ nữ vô sỉ.

Bà cụ nắm lấy tay Lục Lãnh Phong, đặt lên trên tay Hy Nguyệt, “Lần này có thể gương vỡ lại lành, nói rõ hai đứa có duyên phận, về sau phải yêu quý trân trọng lẫn nhau, chung sống thật tốt.”

Lục Lãnh Phong nắm chặt tay Hy Nguyệt, bốn năm trước, anh đã làm mất cô rồi, hiện tại, anh sẽ không còn buông tay cô ra nữa.

Trong lòng Hy Nguyệt vô cùng rung động, ngọt bùi cay đắng… đủ loại mùi vị hội tụ ở cổ họng cô, ngược dòng thành sông, bàng hoàng, mê man, sầu lo… đủ loại tình cảm nghẹn lại trong lồng ngực của cô, cuồn cuộn xao động.

Cô không biết nên vui, hay là nên buồn.

Cô còn chưa nghĩ kỹ, có nên cùng nhau cung sống với Lục Lãnh Phong hay không.

Đối cô mà nói, phương pháp tốt nhất là đưa co đi sinh sống một mình.

Nhưng tình huống bây giờ chẳng khác gì là móc cô ở bên cạnh Lục Lãnh Phong, để cô không có đường quay về.

Lục Lãnh Phong không tiếc bị bôi xấu để tạo cho cô một lời nói dối động trời, tẩy sạch cô đến trắng tinh.

Mà bà cụ và bố chồng đều rộng lượng không so đo “sai lầm” của cô, đồng ý chấp nhận cô một lần nữa, cô hẳn phải nên cảm động đến rơi nước mắt mới đúng, làm sao có thể nói ra lời làm trái lại ý của bọn họ, làm tổn thương tình cảm của bọn họ chứ?

Có lẽ người viết trên sổ nhân duyên của cô chính là Lục Lãnh Phong, cho nên chuyển đến chuyển đi, cuối cùng cô vẫn phải trở về bên cạnh Lục Lãnh Phong.