Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 667




Chương 667

“Tôi là bà hoàng của Long Minh.” Cô ta hất mái tóc ngang vai của mình, nói một cách đắc thắng.

“Ồ? Thu nhập hàng năm của bà hoàng là bao nhiêu ấy nhỉ?” Hy Nguyệt cố ý hỏi.

Lục Kiều Sam hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Không biết bà hoàng là cái gì hay sao mà hỏi vậy? Trong nhà tôi có rất nhiều tiền, không cần tôi phải đi kiếm.”

Hy Nguyệt nhấp một ngụm sâm panh trên bàn, bình thản phun ra một câu: “Cho nên, cô Lục không đi làm việc, chỉ ở nhà làm một con sâu gạo thôi?”

Lục Kiều Sam giận điên cả người, chỉ muốn xé xác cô ra ngay lập tức: “Thiên chức của đàn bà chính là ở nhà giúp chồng dạy con, vốn dĩ không cần làm bất cứ cái gì hết.”

“Nhưng cô Lục chẳng có chồng, cũng chẳng có con. Cô giúp chồng dạy con kiểu gì?” Nụ cười thản nhiên nhưng tràn đầy sự châm biếm của Hy Nguyệt như viên đạn sắc bén, đánh mạnh vào những chỗ yếu hại nhất trong lòng Lục Kiều Sam.

Cô đã không còn là quả hồng mềm tùy ý để người ta nhào nặn lúc trước, Lục Kiều Sam đừng hòng bắt nạt và sỉ nhục được cô.

Lục Kiều Sam nổi trận lôi đình, tức giận giậm chân: “Lãnh Phong, sao em cứ thích đi trêu ghẹo mấy người trông ghê tởm chẳng khác Hy Nguyệt như thế? Chị sắp phát điên vì cô ta mất.”

Lục Lãnh Phong ngậm miệng, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm túc: “Tổng giám đốc Y là khách hàng của tôi, mong chị cư xử lịch sự một chút, đừng làm nhà họ Lục mất mặt.”

Câu nói sau cùng lập tức khiến Lục Kiều Sam không biết phải nói sao, cô ta câm như hến, chịu đả kích vô cùng lớn: “Chị là chị của em, em đừng có lúc nào cũng xoay khuỷu tay hướng về bên ngoài như thế, hiểu không?”

“Tôi không mời chị đến, chị có thể trở về.” Lục Lãnh Phong lạnh lùng nói.

Nhưng Lục Kiều San vẫn chưa muốn trở về.

Cô ta phải tìm hiểu thật kỹ về người phụ nữ tên Y Nhược này.

Không hiểu sao cô ta luôn cảm thấy nơi nào trên người cô ta cũng có bóng dáng của Hy Nguyệt.

Cô ta phải điều tra cho rõ ràng mới được.”

Hy Mộng Lan nhìn chằm chằm vào Hy Nguyệt không chớp mắt.

Trên thế giới này tần suất đụng mặt cũng cao quá rồi đấy.

Tần Nhân Nhược với Thời Thạch đụng mặt rồi.

Người trước mặt cũng chạm mặt với Hy Nguyệt.

Nhưng cô ta không phải Hy Nguyệt, cô ta cũng không thể tiếp nhận được khả năng Hy Nguyệt còn sống.

Cô bắt buộc phải chết.

Không có cô, cô ta chính là người phụ nữ duy nhất trên thế giới này có tư cách làm cô chủ nhà họ Lục.

“Cô Y, cô và em gái tôi lớn lên thật giống nhau, nhìn thấy cô, tôi liền nhớ đến em ấy, trong lòng rất khó chịu.” Nói xong, cô ta móc khăn mặt ra, làm bộ lau khóe mắt, giả vờ rất khó chịu.

Trong lòng Hy Nguyệt cười lạnh một tiếng.

Làm bộ làm tịch, cô ta và Lục Kiều Sam là người hy vọng cô chết nhất trên thế giới này.

“Có chút đói rồi, tôi đi vào khoang thuyền làm chút đồ ăn ăn, xin lỗi hai người không tiếp được.” Nói xong, cô liền đi vào trong.

Lục Kiều Sam đến ngồi bên cạnh em trai: “Lãnh Phong, em không phải là nhìn thấy cô ta lớn lên giống Hy Nguyệt mà xem trọng cô ấy chứ?”