Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 628




Chương 628

Lục Sênh Hạ đứng trước hàng rào chắn nhìn đàn cá heo.

Lục Lãnh Phong lấy điện thoại di động ra, gửi cho túi sữa nhỏ một tin nhắn trên Facebook: “Hôm nay chú dẫn em gái đến Ocean World chơi, có muốn gặp mặt không, cùng nhau đi ăn kem trái cây.”

Túi sữa nhỏ không trả lời, vì quá ham chơi nên không thấy tin nhắn.

Anh lơ đãng nhìn xung quanh, đột nhiên, trong đám đông anh nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp mỹ lệ.

Cô có mái tóc ngắn ngang cổ và hơi gợn sóng, nhìn thì có vẻ già giặn nhưng lại rất thanh tú, khuôn mặt lại xinh đẹp dịu dàng, cực kì quen thuộc, là khuôn mặt luôn khắc sâu trong tâm trí anh bốn năm qua, khiến anh mơ thấy mỗi đêm.

Cả cơ thể như chấn động kịch liệt, có cả sự kinh ngạc, anh chỉ sợ là bản thân hoa mắt nên nhìn nhầm.

Anh chớp mắt thật mạnh, nhưng cô vẫn ở đấy, đứng dưới tán cây, thật xa nhưng rất rõ ràng.

Cô dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, rồi từ từ quay mặt lại.

Ánh mắt họ giao nhau ở khoảng cách xa, cách nhau bởi đám đông náo nhiệt, cách nhau bởi ánh mặt trời chói chang.

Trong nháy mắt!

Chỉ trong tích tắc, anh nhanh chóng bị đám đông cản lại.

Nhưng trong một khoảnh khắc, đã đủ rồi!

Anh lao đến như một cơn lốc xoáy, cả trái tim như muốn nổ tung.

Là cô, là cô, là cô!

Trong lòng anh liên tục hét lên ba tiếng, thần kinh toàn thân đều run lên một cách hưng phấn.

Anh dường như chỉ cần một phút thì đã nhanh chóng chạy đến dưới tán cây.

Nhưng ở đây chẳng có gì ngoài bầu trời đầy hoa rơi, rải đầy trên bãi cỏ.

“Hy Nguyệt, Hy Nguyệt.”

Anh hét lên, tìm kiếm xung quanh.

Trước mắt anh, vô số khuôn mặt hiện lên, giống như những quả bóng nhiều màu sắc không ngừng chớp động, lay động dưới tầm mắt anh.

Nhưng không có gương mặt mà anh quen, không có khuôn mặt anh đang tìm kiếm.

“Hy Nguyệt, Hy Nguyệt.”

Anh bắt đầu tìm kiếm điên cuồng, không muốn hy vọng nhỏ nhoi vừa mới nhen nhóm đã vụn tắt, cho dù chỉ là linh hồn của cô, anh cũng muốn bắt lấy.

Nhưng trong đám đông vẫn là những khuôn mặt lạ lẫm.

Tầm mắt của anh bắt đầu trở nên mơ hồ, tất cả khuôn mặt như dần trở thành những hình ảnh nhạt nhòa, hóa thành những lưỡi đao sắc nhọn mà cứa từng nhát từng nhát vào trái tim anh, đau đến mức trán cũng đổ mồ hôi, đầu gối cũng run lên.

Trong một góc của Beluga Pavilion, có một đôi mắt vẫn đang lén nhìn trộm anh, trong đôi mắt đó tràn ngập sự kinh ngạc và hoảng sợ.

Từ ngày trở về nước, cô đã luôn nghĩ liệu mình có gặp lại Lục Lãnh Phong, và trong đầu đã tưởng tượng ra hàng ngàn hàng vạn trường hợp gặp lại anh.

Nhưng chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh trong trường hợp này.

Cũng chưa từng nghĩ chuyện này sẽ đến nhanh như vậy.