Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 529




Chương 529

Bộ trang phục này được thiết kế đặc biệt, đã được sửa qua, thành đai đeo kiểu dáng.

Váy cũng rất ngắn.

Dưới váy cô có vẻ rất hoạt bát, những gì dã tính dường như bị bó chặt lại.

Lục Lãnh Phong nhìn chằm chằm cô một hồi, bộ đồ này rất hợp với dáng người cô.

Cô chính là hầu gái của anh, là nô lệ của anh, là tài sản độc quyền của anh.

Một tia ánh nhìn lạnh lẽo u ám xẹt qua mắt của anh: “Lại đây.” Anh móc ngón tay.

Cô miễn cưỡng bước tới.

Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng.

Anh lấy chiếc còng tay bên cạnh cô, còng hai tay cô ra sau lưng.

“Anh làm gì vậy?” Cô kinh hãi, anh đột nhiên nắm chặt lấy tay cô: “Tay bị còng lại, làm sao hầu hạ anh?”

“Cậu chủ, có thể đừng giày vò tôi nữa được không?”

“Gọi chủ nhân!” Anh độc tài ra lệnh. Anh là chủ nhân của cô, không chỉ trong hiện tại mà trong cả cuộc đời này.

Cô hít thở sâu vài lần mới nói ra hai chữ từ trong cổ họng: “Chủ nhân.”

“Rất tốt.” Anh cười lạnh lùng, ấn mạnh lên vai cô.

Lồng ngực cô đong đầy những nỗi khổ chất chứa, nỗi khổ ấy còn đắng hơn cả vị thuốc hoàng liên.

Cô lặng lẽ hát trong lòng: “Vùng lên hỡi những người nô lệ đói rét cực khổ, vùng lên hỡi những người phải chịu khổ trên toàn thế giới…”

Cô muốn lật đổ những tên chủ nô lệ, lật đổ những thế lực tàn ác, lật đổ những nhà tư bản.

Một giờ đồng hồ sau…

Cô tưởng rằng mình đã được tự do rồi, nào ngờ đây mới chỉ là sự khởi đầu.

Hỡi Đức Mẹ Maria, sau khi con chết xin người hãy mang con lên thiên đường.

Rời xa địa ngục!

Rời xa ma vương Tu La!

Ngày thứ hai, khi cô vừa tỉnh dậy liền véo mặt mình một cái.

Cô vẫn còn sống, thật tốt quá!

Không ngờ có thể thoát chết, thật không dễ dàng gì.

Sáng ngày hôm nay cô hẹn Quách Ly Ly cùng đi ăn cơm.

Bọn họ gọi ba món ăn và một bát canh.

“Hy Nguyệt, cô nghĩ chuyện của Jane rốt cuộc là do ai làm?”

“Tôi cũng không biết nữa, tôi luôn cảm thấy bộ phận chúng ta chẳng có ai xấu xa tới mức đó cả, mọi người đều rất tốt, chưa từng xảy ra việc cạnh tranh ác liệt.” Hy Nguyệt lắc lắc đầu.

“Lòng người khó đoán, biết người biết mặt khó biết lòng.” Quách Ly Ly than thở.

Hy Nguyệt uống một ngụm canh cá diếc chợt thấy vị tanh nồng nặc, che miệng nôn khan một trận.

Quách Ly Ly thấy thế liền dùng giọng đùa cợt trêu cô: “Hy Nguyệt, cô gần đây rất hay nôn khan, không phải là có bầu đấy chứ?”

Cô ta biết rằng Hy Nguyệt có bạn trai nên nếu có bầu cũng là chuyện rất bình thường.