Chương 517
“Anh Thiên ngày càng trở nên tốt còn anh thì ngày càng trở nên xấu. Lúc trước, anh Thiên có rất nhiều bạn gái, đích thực là một tên đào hoa, nhưng bây giờ anh ấy không có qua lại với một người phụ nữ nào. Còn anh thì sao chứ? Trước đây đâu có bạn gái gì đâu, bây giờ thì thường xuyên ở bên ngoài qua lại với loại phụ nữ xấu, đã trở thành một tên đào hoa chính hiệu rồi.” Cô bé bỉu môi nói, vẻ mặt xem ra rất bực bội.
Lục Lãnh Phong có chút giật mình: “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng có can thiệp.”
Cô bé lè lưỡi với Lục Lãnh Phong: “Em không thèm, chị dâu tốt như vậy, ai cũng thích chị. Anh đừng để đến lúc chị dâu bị người khác cướp đi rồi mới phát hiện mình mất vợ nhá. Lúc đó, anh chỉ có thể ở với người phụ nữ xấu xa nào đó thôi.”
Hy Mộng Lan ngồi bên cạnh có chút chột dạ, mặt cô ta nhăn nhó. Cô ta chắc chắn rằng người phụ nữ xấu xa kia chính là cô.
Con bé Lolita này đúng thật quỷ quái, thời gian trước cô đã chủ động bắt chuyện với nó, mục đích là muốn lôi kéo nó về phía mình. Nhưng mặt con bé lúc nào cũng ra vẻ kiêu ngạo, còn nói nó và cô không cùng một đẳng cấp.
Cô ta không biết rốt cuộc Hy Nguyệt đã dùng cách gì để có thể lấy lòng cô bé, khiến cô bé lúc nào cũng bảo vệ Hy Nguyệt.
Lục Lãnh Phong nhéo cái mũi nhỏ của cô bé: “Nếu em đã thích cô ấy như thế, vậy anh sẽ bắt trói cô ấy ở nhà, để cô ấy suốt đời làm chị dâu em, không ai có thể cướp được.”
Cô bé bỉu môi nói: “Anh tại sao lại bắt trói chị dâu, bắt trói chị dâu rồi thì em làm sao chơi với chị được.”
“Anh đang ví dụ thôi.” Lục Lãnh Phong xoa đầu cô bé.
Lục Lãnh Phong chỉ nói đùa một câu nhưng đủ khiến Hy Mộng Lan lo lắng, lòng cô ta thấp thỏm không yên. Nếu anh muốn giữ Hy Nguyệt ở bên cạnh anh cả đời thì cô ta biết phải làm sao?
Người có thể ở bên cạnh anh cả đời chỉ có thể là Hy Mộng Lan mà thôi.
“Lãnh Phong, bụng em không thoải mái, anh đưa em về đi, được không?”
Không khí ở đây quả thực khiến cô ta cảm thấy chán ghét, cô ta muốn anh đưa đi để có không gian riêng cho hai người.
Lục Lãnh Phong nhìn Lục Kiều Sam: “Đưa cô ta về đi.” Cái này họ gọi là cùng đến thì cùng đi.
Hy Mộng Lan tức muốn ói máu, cô ta liền khóc lóc làm ầm lên: “Lãnh Phong, con nó muốn anh đưa về, anh đưa em về đi, được không?”
“Đúng đấy, Lãnh Phong, sao một chút dáng vẻ của người làm bố em cũng không có vậy, chúng ta cùng về đi.” Lục Kiều Sam liền nói.
“Tối hôm nay tôi không về.” Lục Lãnh Phong lạnh lùng nói.
Lúc này, Hy Mộng Lan vô cùng tức giận, cô ta liếc nhìn Kiều An, người nãy giờ không nói một lời nào, cảm giác như cô ta không hề tồn tại: “Anh muốn đi đến chỗ cô ta sao?”
“Cô không có quyền hỏi chuyện này?” Lục Lãnh Phong liếc cô ta, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, Hy Mộng Lan bị dọa không dám nói thêm lời nào nữa.
“Được rồi, được rồi. Chúng ta đi thôi. Nó không về, không phải chỉ một mình em phòng đơn gối chiếc.” Lục Kiều Sam nắm lấy vai của Hy Mộng Lan.
Cô ta biết Kiều An đã ở bên cạnh Lục Lãnh Phong khá lâu rồi, từ trước đến giờ cô ta chưa làm ra việc gì quá phận vì vậy Lục Lãnh Phong rất thích cô ta.
Hy Nguyệt biết Lục Kiều Sam đang cố ý chọc tức mình.
Nhưng thực sự, cô chỉ mong Lục Lãnh Phong đừng trở về, ở một mình cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tối hôm nay có thể ngủ ngon rồi.
Trên đường quay về, Hy Mộng Lan không ngừng tính toán, cô ta nhất định phải giành được một danh phận trong căn nhà đó.
Tính khí Lục Lãnh Phong vô cùng thất thường. Hôm nay có thể sẽ xem cô ta như bảo bối mà ôm vào lòng, nhưng hôm sau rất có thể sẽ dùng thái độ lạnh như băng để nói chuyện. Nếu như cô ta không giành lấy cho mình thân phận thì e rằng đợi đến lúc Lục Lãnh Phong chán ghét, cô ta sẽ không còn cơ hội tống khứ Hy Nguyệt ra khỏi nhà họ Lục.
Nghĩ đến đó, cô ta liền lấy điện thoại ra…