Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 497




Chương 497

Qua một lúc lâu, có tiếng bước chân truyền đến, cô nhanh chóng chui vào trong chăn, nhắm mắt lại.

Lục Lãnh Phong âm u liếc nhìn cô, lên giường.

Anh lăn đi lăn lại đều không ngủ được, cơn giận trong lòng vừa rồi còn chưa hoàn toàn trút ra lại bùng lên.

Mà thủ phạm lại là người ngủ say như lợn chết kia.

Nếu như không phải cơ thể cô xảy ra vấn đề, anh nhất định sẽ hung hăng hành hạ cô.

Anh suy nghĩ, đột nhiên nhảy lên, suýt nữa quên mất chuyện này, người phụ nữ này còn có nơi khác có thể dùng, lãng phí sử dụng.

Hy Nguyệt không hề ngủ, nhưng khi chăn bị hất ra thô bạo, cả người cô cứng đờ.

Biết anh muốn làm cái gì?

Cô cảm thấy mính tiếp tục giả vờ ngủ là cách tốt nhất.

Dù sao cũng không có năng lực chống đối.

Cho nên cô không hề động đậy, cũng không mở mắt.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, định giả chết đến cùng.

Nhưng trong lòng cô lại âm thầm rơi nước mắt.

Sau đó, anh chuyển cô đến giường của mình.

“Hy Nguyệt, tôi phát hiện ra bản lĩnh lớn nhất của cô không phải là nói dối, mà là giả chết.”

Ngón tay của anh khẽ siết chặt, anh không tin mình đã làm đến mức này mà cô vẫn không chịu tỉnh lại.

Hy Nguyệt bất lực thở dài: “Vậy anh hy vọng tôi sẽ như thế nào?”

Thật ra vừa rồi Hy Mộng Lan cũng có thể làm như vậy, thế nhưng tại sao anh lại không đi tìm Hy Mộng Lan mà nhất quyết phải hành hạ cô như vậy?

“Cô hoàn toàn không biết cách phục vụ chồng mình là như thế nào cả.” Anh hừ nhẹ một tiếng.

“Hầu hạ anh là việc của Hy Mộng Lan, tôi chỉ là một con rối, phải giữ đúng vị trí của mình.” Cô nói như đang giận dỗi.

Một màu đỏ tươi xuyên qua giữa lông mày cô: “Ai cũng có thể làm con rối thế thì tôi còn cần cô làm gì hả?”

“Có ích chứ sao, anh có thể tra tấn tôi thỏa thích để tìm niềm vui mà.” Cô bật cười một cách thê lương, đôi mắt mờ mịt như màn đêm bên ngoài cửa sổ.

Đôi mắt hoa đào của anh hơi nheo lại, trong mắt hiện lên một chút tia âm trầm, trông vô cùng u ám và lạnh lùng.

“Nếu cô muốn loại phương thức này thì tôi có thể thỏa mãn cô.”

“Không phải từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy sao? Anh cũng chưa từng thay đổi.”

Giọng nói của cô cực kỳ trầm thấp, giống như một cơn gió sắp tắt, nhưng lại dễ dàng khuấy động cơn giận còn chưa tan của anh.

Gân xanh trên trán anh giật giật, muốn phát tiết, anh muốn tức giận nhưng lại gian xảo thu hồi sự nóng giận lại, thay vào đó nở một nụ cười châm chọc: “Cô đang cầu xin sự dịu dàng của tôi đấy à?”

“Tôi nào dám, tôi còn không bằng một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ nữa kìa, làm sao dám mơ tưởng đến sự dịu dàng của cậu Lục đây. Điều duy nhất mà tôi muốn chính là tối nào cũng có thể có một giấc ngủ yên bình mà thôi.” Cô dùng giọng điệu khúm núm, hèn mọn, tự giễu.

Chỉ có Hy Mộng Lan mới có tư cách cầu xin sự dịu dàng, còn cô nào được như vậy chứ?