Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 391




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 391

Lục Lãnh Phong khẽ nheo mắt lại, giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Vào những lúc tôi không cần cô, cô chỉ là một con đàn bà bẩn thỉu.”

Từng lời từng chữ trong câu nói ấy tựa như một viên đạn, mạnh mẽ bắn nát trái tim của Hy Nguyệt.

Trái tim cô nhói lên vì đau lòng khiến cô không ngừng hít sâu, tránh để lên cơn đau tim mà đột tử.

“Có phải anh phải lòng Hy Mộng Lan rồi không?”

Lục Lãnh Phong không lên tiếng trả lời, đôi mắt đen láy của anh mờ ảo trong màn đêm.

Đêm hôm đó, người phụ nữ kia quả thực rất xinh đẹp, khiến anh không thể nào quên được.

Điều quan trọng nhất là cô ấy là người phụ nữ đầu tiên của anh.

Căn phòng đột nhiên trở nên vô cùng im ắng, cũng trong chính giây phút này trái tim Hy Nguyệt vỡ tung thành trăm mảnh.

Anh không hề lên tiếng trả lời cô, nghĩa là anh đang ngầm thừa nhận.

Chỉ sau vài lần gặp mặt, anh đã có cảm tình với Hy Mộng Lan. Qủa nhiên là người phụ nữ được giáo dục như một cô chủ quý tộc mới có thể phù hợp với thẩm mỹ và khẩu vị của anh.

Còn một cô gái hoang dã như cô chỉ có thể quỳ xuông bên chân anh, giống như một cây cỏ dại, mặc cho anh tùy ý giẫm nát.

“Muộn rồi, tôi đi ngủ đây.” Cô đứng dậy đi về phía giường.

Lẽ nào chị ta không thể thẳng thắn một chút sao?

“Chị à, lớn như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên em thấy chị hoa quả đến thăm em đó, em cảm động quá đi mất.” Hy Nguyệt không muốn lòng vòng với cô ta nữa, bộ mặt giả tạo của cô ta, cô sẽ bóc trần từng chút từng chút một.

Đáy mắt Hy Mộng Lan lóe lên một tia lạnh lẽo, nhưng gương mặt cô ta vẫn luôn đậm ý cười: “Là do trí nhớ em không tốt nên mới không nhớ thôi. Chị…”

Hy Mộng Lan chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên sắc mặt thay đổi, cô ta lấy tay che miệng lại nôn khan.

“Mộng Lan, cô bị sao vậy? Liệu có phải cô ăn phải món gì không sạch sẽ không?” Lục Kiều Sam lấy cốc nước ở trên bàn trà đưa cho cô ta.

Hy Mộng Lan chỉ lắc đầu, không lên tiếng đap, ngón tay bấu chặt vào quần áo: “Tôi… tôi…”

Cô ta gục đầu xuống, dường như cằm cô ta dán chặt vào ngực, nói quanh co nửa ngày cũng không nói ra được cô ta bị làm sao.

Lục Kiều Sam cười, giọng điệu giống như nói đùa: “Không lẽ cô mang thai rồi đấy chứ?”