Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 356




Chương 356

Con ngươi ảm đạm của cô lập tức bị phát sáng, dùng sức lau mặt, đem tất cả nước mắt chùi đi.

Ngày hôm sau, trong giờ nghỉ trưa, cô vừa định gọi điện thoại cho cha mình, hỏi bác có đến gây rối không. Không ngờ bố cô đã gọi điện thoại trước, nói rằng bác đã bị cảnh sát bắt đi.

“Bố, hai người báo cảnh sát?”

“Không có , bà ấy dù tính tình không tốt nhưng chính là chị dâu trong nhà, bố mẹ làm sao có thể báo cảnh sát?” Ông Hoa nói.

“Bố mẹ nên sớm báo cảnh sát, đừng quá nhẫn nhịn nhà bác cả khiến chính mình bị bắt nạt. Người lương thiện quá sẽ bị ức hiếp, nhà bọn họ dựa vào cái gì mà luôn ức hiếp nhà chúng ta”. Hy Nguyệt tức giận nói.

“Hy Nguyệt à, không thể nói như vậy được đâu con, tự mình đi báo cảnh sát bắt người nhà mình, không tốt đâu con.” Ông Hoa nói.

“Hai người đối với bọn họ nhân đạo, nhưng nhà bọn họ có đối với chúng ta nhân đạo hay không? Tốt nhất là bọn họ vào tù ngồi vài ngày, xem sau này bọn họ còn dám gây chuyện hay không?” Hy Nguyệt phẫn nộ nói.

“Bây giờ không phải là bị bắt đi vài ngày. Bác trai cả đến tìm bố nói bọn họ muốn phán tội bác dâu, giam giữ ba tháng”. Ông Hoa nói.

“Không phải chứ, bà ấy bị nhốt lâu như vậy? Đi ra ngoài có phải sẽ không đến tìm nhà chúng ta nữa hay không?”Hy Nguyệt kinh hãi, không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy.

“Đó còn không phải là chuyện nghiêm trọng nhất đâu, bác trai cả còn đến nhà cầu xin chúng ta, ông ấy nói nhà chúng ta cùng ông ấy đi đến đồn cảnh sát hòa giải, muốn bọn họ thả bác dâu ra. Nhưng đồn cảnh sát bên đó nói, bọn họ phải làm theo quy định, không phải muốn làm gì thì làm, phải bị giam giữ trong ba tháng. Ông Hoa nói.

“Có phải bác ấy làm cho bố mẹ bị thương nhưng hai người không nói cho con đúng không?” Trái tim Của Hy Nguyệt hiện giờ đang cảm thấy rất lo lắng.

“Cũng không phải chuyện lớn gì, chuyện lần này liên quan đến hạnh phúc của con, chúng ta sẽ không nhượng bộ. Mẹ con đã xảy ra chút xung đột với bác dâu, nhưng không bị thương”. Ông Hoa nhẹ nhàng nói.

“Vậy bác ấy bị nhốt là đáng đời”.  Cô nói trong giận dữ.

“Bác trai cả cũng đã xin lỗi chúng ta rồi.” Ông Hoa nói.

“Vậy cảnh sát người ta phải làm theo quy tắc, chuyện này nhà chúng ta cũng không có biện pháp bảo họ làm khác đi, thôi thì xem như đó là một bài học, để bác ấy về sau đừng có ngang ngược.” Hy Nguyệt nói.

Bố mẹ không có việc gì, bác cũng không ầm ĩ được nữa, cô liền yên tâm.

Chạng vạng trở về nhà họ Lục, cô thấy Lục Lãnh Phong đang ngồi trên sô pha, gần đây anh trở về nhà hình như nhiều hơn trước.

Không phải là lại cãi nhau với chị gái đấy chứ.

“Người phụ nữ ngu xuẩn, còn biết trở về sao?” Anh dùng một giọng điều thờ ơ mà hỏi cô.

Cô ngượng ngùng cười: “Vẫn là Ma Vương đại nhân anh minh, ngăn cản tôi làm ra một chuyện xúc động không lý trí. May mắn thay, tôi đã không trở lại, nếu không lãng phí tiền của hai cái vé tàu.”

Lục Lãnh Phong không nói gì, thật sự là một người phụ nữ lươn lẹo. Cái gì cũng nói được.

Cô ngồi xuống sô pha, đang muốn nói chuyện thì Lục Kiều Sam đi vào. Bên cạnh còn mang theo một người, là Hy Mộng Lan.

Nước mắt của cô ta chảy dài, như thể cô vừa khóc.