Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 215




Chương 215

Anh buông cô ra, đứng dậy.

Trong bóng tối, anh Lang và nhóc đàn em bị Finn đánh nằm rạp trên đất.

“Tôi không biết là người phụ nữ của cậu Lục, tôi sai rồi, tôi xin lỗi, tôi không dám nữa.” Anh Lang bị Finn đấm cho gãy mấy cái răng, dùng cái miệng móm cầu xin tha thứ.

Buổi chiều, lúc ăn cơm, gã nhận được một cuộc điện thoại, nói ở phòng hai linh một của Karaoke Minh Châu sẽ có một người đẹp, gã tin là thật, liền dẫn người qua.

Gã là đầu xỏ vùng này, chỉ cần gã nhìn trúng, đều không thoát khỏi móng vuốt của gã được.

Gã còn có rất nhiều thủ đoạn kinh khủng uy hiếp đối phương, làm cho đối phương không dám báo cảnh sát.

Nhưng sao mà gã ngờ tới được, lần này sẽ bị chơi xỏ.

Một tia khát máu lạnh thấu xương chợt lóe lên trong mắt Lục Lãnh Phong, dữ tợn vô cùng.

Anh nâng chân lên, hung hăng dẫm lên người anh Lang.

Thân thủ của anh còn cao hơn cả Finn.

Anh Lang giống như heo bị chọc tiết, kêu gào thảm thiết, thanh âm vang vọng toàn bộ sân thượng.

Lục Lãnh Phong dữ dằn đạp một cước, gã còn không kêu nỗi, đau đến trợn mắt, ngất đi.

Hy Nguyệt nhìn mà sợ đến mất hồn mất vía.

Đám đàn em bị dọa đến tiểu cả ra quần, quỳ xuống dập đầu xin tha: “Đây đều là ý của anh Lang, không liên quan đến chúng tôi.”

“Xử lý.” Lục Lãnh Phong để lại một câu, dẫn cô đi ra ngoài.

Finn gật đầu, nhếch miệng nở một nụ cười nham hiểm.

Anh ta có biến pháp để bọn chúng sống không bằng chết.

Trở lại trong xe, anh cởi áo khoác ném cho cô: “Sau này không được sự cho phép của tôi, không được ra ngoài một mình.” Anh ban bố lệnh cấm.

Cái người phụ nữ ngu xuẩn này lại muốn nhảy lầu, một chút năng lực tự vệ cũng không có.

Hy Nguyệt không nói gì, ở nhà họ Lục, cô vốn không có tự do.

“Cảm ơn anh đến cứu tôi.”

Cho dù thế nào, anh đã cứu cô một mạng, không thì các cơ thể này của cô sẽ bị tàn phá rồi.

“Tôi là vì mặt mũi của nhà họ Lục, chứ không phải vì cô.” Anh nói từng chữ lạnh lùng, không mang theo một tia tình cảm nào.

“Tôi biết.” Cô mấp máy môi, trên mặt nổi lên một ý cười thê lương.

Trong mắt anh, cô chính là một con rệp đáng ghét, nếu như không phải treo cái danh của anh lên thì cho dù có phơi thây đầu đường, anh cũng không có một chút thương tâm nào.

“Coi như tự biết lấy mình đấy.” Anh cười nhạo một tiếng, giọng không phải khen, mà là khinh miệt.

Cô hướng mặt ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ hèn mọn mà quật cường chiếu lên màn kính pha lê: “Thật ra anh không cần cứu tôi, tôi chết rồi sẽ không có ai chọc giận hay làm phiền anh.”

Nơi hẻo lánh nào đó trong lòng Lục Lãnh Phong không hiểu sao bị va chạm một chút.

Thấy bóng dáng tuyệt vọng của cô đứng trên lan can, trong lòng anh như có một loại tình cảm không nắm bắt được, giống như là sợ hãi, hoặc gì đó khác, nhưng chỉ trong một nháy mắt liền biến mất, anh chưa kịp nghiệm ra.