Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 2006




Chương 2006

“Tôi không liên quan gì đến người phụ nữ này, về phần chuyện tối hôm qua, trước tiên hãy gọi người giúp việc ở nhà kính đến để hỏi cho rõ ràng.”

Cơ mặt của Đỗ Di Nhiên co rút, giả ngu: “Người giúp việc gì, tôi không hiểu ý của anh.”

Ánh mắt của Lục Lãnh Phong cực kỳ lạnh lùng, giống như đang ở trên băng: “Cô sai người giúp việc lừa tôi đến nhà kính, sau đó khóa cửa lại, đốt mê hương bên trong, cô thật sự cho rằng chỉ bằng chút thủ đoạn này đã có thể lừa được tôi sao?”

“Mê hương?”

Một ngọn lửa tức giận xộc lên đuôi lông mày Hy Nguyệt: “Đỗ Di Nhiên, cô dám dùng những thứ đê hèn như vậy với chồng tôi, cô không biết xấu hổ sao?”

Lục Lãnh Phong choàng tay qua vai cô: “Tôi phá cửa ra ngoài, còn chuyện cô ta làm bậy với ai, chỉ có chính cô ta biết rõ nhất, nhưng đừng nghĩ đổ tội lên đầu tôi.”

Lục Sênh Hạ vỗ vỗ đầu: “Tôi nhớ rồi, hôm qua chị đưa ra ý muốn đến biệt thự, cơ bản là chị lập kế hoạch, gài bẫy muốn tính kế với anh tôi ở đây.”

“Cô Đỗ, cô thật là ghê tởm, để bò đến bên người anh rể của tôi, cô không từ một thủ đoạn vô đạo đức nào”, trong lòng Hoa Phi đầy phẫn nộ.

Sắc mặt Đỗ Di Nhiên vặn vẹo dữ tợn: “Các người câm miệng cho tôi, tôi không làm gì cả, tôi không hề sai người giúp việc lừa anh ấy vào nhà kính, cũng không có mê hương gì hết, cửa nhà kính cũng không phải tôi khóa. Lúc đó, tôi đang ở bên trong thưởng thức hoa thì anh Lãnh Phong bước vào. Chúng tôi trò chuyện một lúc thì phát hiện cửa nhà kính đã bị khóa, Anh Lãnh Phong phá cửa đi ra ngoài. Sau đó, nhà kính bị mất điện, tôi chuẩn bị đi ra, không ngờ rằng anh ấy lại quay lại, anh ấy ôm tôi, hôn tôi, tôi kìm lòng không đậu nên cũng không cự tuyệt anh ấy.”

“Sao tôi có thể quay lại chứ? Nếu không phải cô tự bịa thì đó chính là ảo giác”, Lục Lãnh Phong lạnh lùng nói.

“Lời tôi nói từng chữ đều là sự thật, loại chuyện này làm sao có thể xuyên tạc được?”, cô ta cởi cúc cổ áo, lộ ra dấu vết trên cổ: “Đây là bằng chứng, đều là do anh để lại.”

Lục Lãnh Phong u ám nhìn cô ta, đôi mắt đen như hai cái giếng sâu, trong nháy mắt không nhìn thấy đáy.

“Đỗ Di Nhiên, tôi không biết rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì với cô, nhưng không liên quan gì đến tôi. Trừ vợ tôi ra, tôi sẽ không bao giờ chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào”, vẻ mặt anh rất bình tĩnh và thản nhiên, không có dấu hiệu chột dạ.

Hy Nguyệt vẫn luôn buộc mình phải giữ bình tĩnh.

“Cô Đỗ, tối qua chúng ta gặp nhau ở hành lang, cô ở cùng chồng tôi, là trước hay sau đó.”

“Trước đó”, Đỗ Di Nhiên nói mà không cần suy nghĩ.

Trong đáy mắt của Hy Nguyệt hiện lên một tia nghiêm nghị.

Thảo nào hôm qua Đỗ Di Nhiên có biểu hiện kỳ lạ khi nhìn thấy cô, cố tình hỏi cô có phải đang tìm Lục Lãnh Phong hay không, hóa ra là cô ta đang dò xét cô, cô ta đang ở trong lòng cảm thấy đắc ý.

Cô hướng ánh mắt về phía Lục Lãnh Phong: “Lãnh Phong, sau khi anh rời khỏi nhà kính thì đi đâu?”

“Đến thác nước, ở đó mấy tiếng đồng hồ”, Lục Lãnh Phong nói.

“Vậy là anh vẫn luôn tỉnh táo sao?”, Hy Nguyệt lo lắng nhất chính là loại mê hương kia, làm cho anh đến ngay cả bản thân mình đã làm cái gì cũng không nhớ rõ.

“Anh rất tỉnh táo, về điểm này, cái thứ đồ quái quỷ kia không đến mức làm cho anh trở nên hồ đồ”, Lục Lãnh Phong nói không chút do dự.

Hy Nguyệt mím môi, cô nhớ rõ từng lời Đỗ Di Nhiên vừa nói.