Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1991




Chương 1991

“Hai người bọn họ đánh đến bất phân thắng bại, vẫn chưa xác định được ai thắng ai thua.”

Cô ta còn chưa nói dứt lời, đã nghe thấy tiếng của Hoa Phi truyền đến từ đằng sau: “Cô đây từ lúc bắt đầu vẫn luôn nhìn chằm chằm anh rể của tôi, đến nỗi nước miếng chảy thành vũng luôn, nào có nhìn qua bàn cờ chút gì.”

Lục Sênh Hạ phì cười thành tiếng.

“Chị à, mặc dù anh của tôi đúng là rất đẹp trai, thế nhưng chị có cần phải u mê đến mức đấy hay không?”

Khóe miệng của Đỗ Di Nhiên giống như là bị ong vò vẽ đốt vậy, méo xệch đến tận mang tai.

“Cô không nói thì không ai coi cô là người chết cả.” Cô ta tức giận nói.

Hoa Phi ngưng cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Cô Đỗ, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô rằng đừng làm xấu mối quan hệ giữa ba nhà Đỗ, Lục, Hoa, nếu không người gặp xui sẽ là cô đấy.”

“Tôi muốn làm gì vẫn chưa đến lượt người khác xen vào.” Đỗ Di Nhiên ‘hừ’ một tiếng rồi quay đầu bỏ đi. Chỉ cần là người đàn ông cô ta thích, cô ta nhất định phải cướp về tay.

Cô ta đi tới vườn hoa, ngồi xuống bên cạnh bà cụ Đỗ.

“Bà nội, mấy ngày nay thời tiết tốt, rất thích hợp đi du lịch, hay ngày mai chúng ta dẫn khách đến thung lũng nghỉ dưỡng đi ạ?”

Bà cụ Đỗ cũng có ý nghĩ này: “Được thôi, ngày mai mọi người cùng đến biệt thự thung lũng đi.”

Trên mặt Đỗ Di Nhiên xẹt qua một ý cười xảo quyệt không dễ phát hiện. Đây là sân nhà của cô ta, cô ta cũng không tin mình không chinh phục được Lục Lãnh Phong.

Đỗ Tư Nam đánh cờ với Lục Lãnh Phong cả buổi chiều, cuối cùng vẫn thua trong tay anh.

“Nhiều năm qua tôi chưa từng có đối thủ, cũng chưa bao giờ thua, hôm nay xem như đã gặp được đối thủ chân chính rồi.”

“Thật ra đây cũng không phải ngõ cụt, vẫn có đường ra.” Anh đặt một con cờ đen dụ đối phương ăn hết quân cờ của mình, chỉ cần đối phương mắc lừa, ngõ cụt này sẽ có đường ra.

Đây được gọi là tìm đường sống trong chỗ chết.

Đỗ Tư Nam vỗ đầu như đã hiểu: “Hay, tối nay tôi phải nghiên cứu thật kỹ, khi nào có thời gian chúng ta lại đấu lần nữa.”

Sau khi ăn xong bữa tối, họ quay lại nơi ở của mình.

Đóng cửa lại, Hy Nguyệt không nhịn được nói về nhà họ Đỗ.

“Nghe nói bà cụ Đỗ có nhiều trợ lý riêng lắm, cứ như Võ Tắc Thiên vậy, hậu cung ba ngàn ‘giai lệ’.”

Lục Lãnh Phong quệt vào chóp mũi nhỏ như bạch ngọc của cô: “Chẳng lẽ em cũng muốn làm Võ Tắc Thiên hả?”

“Đừng làm em tổn thọ, em là một cô gái, không có tham vọng đó đâu. Em chỉ đang suy nghĩ, anh cũng là chúa tể một phương mà hậu cung chỉ có một hoàng hậu, anh có cảm thấy quá vắng vẻ không?”

“Em định tuyển phi giúp anh sao?” Lục Lãnh Phong nhướng mày, nhếch môi cười ranh mãnh.

Cô hờn dỗi liếc xéo anh: “Nghĩ hay lắm, anh muốn tuyển một em sẽ giết một, tuyển một trăm em sẽ giết một trăm, không diệt sạch thì em sẽ không bỏ qua!”

Lục Lãnh Phong hôn lên đôi môi nhỏ của cô như chuồn chuồn lướt nước: “Dù em có cho anh, anh cũng sẽ không cần. Chỉ ứng phó với một mình em đã gần hết cả đời, làm gì còn dư một giây đồng hồ nào dành cho người khác?”