Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1890




Chương 1890

Nét hung ác nham hiểm chợt xẹt qua đáy mắt Tư Mã Ngọc Như: “Đồ Hy Nguyệt đưa mà cô cũng dám cho con trai ăn, không sợ cô ta hạ độc à?”

Kiều An bĩu môi.

Cô ta lại không phải đồ ngốc, Tư Mã Ngọc Như cẩn thận về vấn đề này, cô ta biết. Tư Mã Ngọc Như càng hy vọng cô ta và Hy Nguyệt đánh nhau đến chết đi sống lại, hai bên đều không tốt, cô thoải mái ngồi làm ngư ông đắc lợi.

“Cô cũng không nên nghĩ cô ta quá độc ác, không phải cô cũng yên tâm để Tư Mã Ngọc Thanh ở cùng cô ta à?”

Tư Mã Ngọc Như làm bộ thở dài.

“Trước kia tôi cũng không ngờ rằng cô ta độc ác đến mức có thể làm hại một đứa trẻ, cho đến khi Ngọc Thanh ăn bánh của cô ta rồi trúng độc, lúc đó tôi mới biết được cô ta đáng sợ mức nào. Cô ta dám bỏ ba đậu vào bánh, làm hại Ngọc Thanh phải nằm viện suốt hai ngày, người sút mấy cân.”

Kiều An liếc nhìn cô ta đầy thâm ý: “Sao tôi lại thấy Ngọc Thanh rất thân thiết với cô ta, hoàn toàn không sợ cô ta chút nào thế nhỉ.”

“Đây là chỗ tài giỏi của cô ta, mặc dù cô ta làm, thế nhưng vẫn luôn giả bộ vô tội, người khác căn bản không bắt được nhược điểm. Cho dù tôi có mười cái mồm cũng không có cách nào buộc tội được cô ta, trái lại còn làm cho người khác nghĩ rằng tôi đang vu hãm cô ta nữa chứ.” Tư Mã Ngọc Như nói.

Đối với lời này của cô ta, Kiều An cảm thấy nửa tin nửa ngờ.

Cô ta và Tư Mã Ngọc Như cùng lắm là quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Trước kia Tư Mã Ngọc Như là vợ bé nhà họ Lục, có giá trị lợi dụng rất lớn đối với cô ta.

Bây giờ cô ta bị nhà họ Lục đuổi, tự thân đều có bảo toàn, muốn dựa vào cô ta để xoay người, chỉ sợ là chuyện cười.

Điều duy nhất cô ta có thể làm chính là làm ngư ông đắc lợi, để Tư Mã Ngọc Như và Hy Nguyệt tranh đấu.

Nếu Tư Mã Ngọc Như có thể thắng Hy Nguyệt, cô ta có thể ngồi mát ăn bát vàng được rồi.

“Không ngờ cô ta lại đáng sợ như vậy, chúng ta thật sự phải cẩn thận. Mấy người chúng ta đều là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt cô ta, nếu không cẩn thận thì có khi sẽ bị cô ta giết chết.”

Cô ta ra vẻ sợ hãi, giả bộ như tin vào lời Tư Mã Ngọc Như.

Tư Mã Ngọc Như chính là muốn làm cho đối phương sợ hãi, nâng tay lên vỗ vai Kiều An tỏ ý an ủi: “Cũng may cô có hai đứa con ở bên, chỉ cần cô cố gắng thì nhất định vẫn có cơ hội leo lên.”

“Bà chủ à, cô nhất định phải giúp tôi nhiều hơn mới được.” Kiều An lộ ra vẻ mặt ngoan ngoãn.

Tư Mã Ngọc Như âm u liếc nhìn tủ lạnh một cái, ánh mặt lộ ra biến hoá kỳ lạ.

Sau khi trở về, cô ta lập tức gọi điện thoại cho em trai: “Em nghĩ cách trộm mang cái bình giống thế này đến đây…”

Buổi sáng ngày hôm sau, mấy đứa trẻ đang phơi nắng và chơi đùa trên cỏ.

Kiều An cũng ôm Niên Niên đến đây.

Tấm đệm rất lớn, Niên Niên đi qua đi lại ở đó.

Kiều An cầm bình sữa cho cậu bé uống, cái đầu nhỏ của cậu bé lắc như trống bỏi, cánh tay nhỏ bé không ngừng quơ quào trong không trung: “Ăn… Ăn…”

Lục Kiến Dao nở nụ cười: “Nhất định là em trai muốn ăn trái cây xay nhuyễn của mẹ cháu làm rồi.”