Chương 1883
Lục Vinh Hàn hừ nhẹ một tiếng: “Anh hỏi em, chuyện con vịt là ai làm, thật sự do Hy Nguyệt hạ độc hay sao? Em đừng tưởng cái gì anh cũng không biết. Em đã rời khỏi nhà họ Lục, không có chút quan hệ nào với nhà họ Lục nữa, đừng giở ra những mưu mô đó nữa, em làm như vậy, không chỉ không chiếm được chỗ tốt, mà còn có thể làm hại Ngọc Thanh nữa đấy.”
Trên mặt Tư Mã Ngọc Như lúc trắng lúc xanh, trong nháy mắt bật khóc.
“Sênh Hạ và Ngọc Thanh đều là con ruột của em, là máu thịt của em, nhưng bây giờ mỗi đứa bọn nó đều hướng về phía người ngoài, người mẹ ruột là em, lại bị đối xử giống như người xấu. Anh có biết trong lòng em có bao nhiêu khó chịu hay không? Như vậy có khác nào cắt thịt của em, uống máu của em, rút gân của em đâu.”
Lục Vinh Hàn bất đắc dĩ thở dài: “Bọn trẻ không thích bởi vì em lúc nào cũng xảy ra mâu thuẫn với Hy Nguyệt, em cũng đừng nhắm vào con bé từ sáng tới tối nữa. Em càng biểu hiện như người đàn bà ai oán, bọn chúng sẽ càng chán ghét. Không ai thích năng lượng tiêu cực cả, mọi người luôn muốn năng lượng tích cực hướng về phía trước.”
Nghe được mấy chữ người đàn bà ai oán, đầu Tư Mã Ngọc Như nổ vang. Cô ta làm sao cũng không nghĩ đến Lục Vinh Hàn sẽ dùng những chữ như vậy để hình dung cô ta.
“Anh… anh nói em là người đàn bà ai oán?”
“Em cứ thử đi soi gương, thì sẽ biết bản thân bây giờ đã biến thành dáng vẻ thế nào. Em nhìn Hy Nguyệt một chút đi, có khi nào con bé quở trách em trước mặt bọn trẻ không?” Lục Vinh Hàn nói.
Tư Mã Ngọc Như vô cùng buồn bực, cô ta cảm thấy Lục Vinh Hàn đang ghét bỏ mình.
“Cô ta không nói trước mặt em, nhưng sau lưng chưa biết đã nói xấu em bao nhiêu đâu, bằng không tại sao bọn nhỏ lại đối xử với em như người xấu chứ?”
“Đây chỉ là do em suy đoán mà thôi. Em làm ra những chuyện lộn xộn kia, bọn chúng đều nhìn ở trong mắt, so với hàng nghìn câu nói xấu sau lưng em thì lại có tác dụng hơn nhiều.” Biểu cảm của Lục Vinh Hàn trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Tư Mã Ngọc Như tức đến nổ phổi: “Em làm cái gì cơ?”
“Em bảo người làm đi ra ngoài mua vịt quay, bí mật bỏ ba đậu vào, muốn đổ tội cho Hy Nguyệt. Lại bảo Tư Mã Minh Thịnh bắt cóc Sênh Hạ, để đổi lấy Ngọc Thanh. Em cho rằng em làm những chuyện này sẽ không khiến bọn trẻ thất vọng, không khiến bọn trẻ sợ hãi em sao? Bây giờ em càng ngày càng mất lý trí, ra sức làm những chuyện ích kỷ hại người. Chẳng trách lúc trước ông cụ và bà cụ nhìn em không lọt mắt, không cho em làm bà chủ nhà họ Lục, em đã bị tư tưởng nhỏ mọn ăn vào sâu trong xương, nhỏ mọn hẹp hòi, tính toán chi li.”
Từng câu từng chữ của Lục Vinh Hàn giống như những viên đạn hung hăng đánh vào điểm yếu của Tư Mã Ngọc Như.
Cô ta hức một tiếng bật khóc.
“Anh đang ghét bỏ em sao? Nhiều năm như vậy, em ở bên cạnh anh làm vợ nhỏ, chịu nhục, chịu đựng biết bao nhiêu ánh mắt xem thường và lời đàm tiếu, bây giờ anh lại nói em nhỏ mọn hẹp hòi, tính toán chi li? Anh quả thực khiến em thất vọng.”
Lục Vinh Hàn hút mạnh một hơi thuốc, nhả ra một vòng khói.
“Nếu như anh thật sự ghét bỏ em, thì anh sẽ không ngay cả vị trí người nắm giữ nhà họ Lục cũng không muốn, lại còn dẫn theo em ra ngoài.”
“Từ sau khi em và Hy Nguyệt xích mích với nhau, cả người cũng thay đổi, trở nên không biết nói lý. Rõ ràng em biết Lãnh Phong bọn nó sẽ đến đây từ lâu, nhưng em lại dẫn người phụ nữ đó tới, em nói đó là Kiều cái gì đó An cơ? Lẽ nào em nhất định phải khiến cho tất cả mọi người không qua lại với nhau cả đời thì mới yên tâm sao?”