Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1881




Chương 1881

Ánh mắt của anh như hai thanh kiếm sắc bén, vô cùng sắc nhọn, dễ dàng đâm xuyên qua lớp ngụy trang của cô ta.

Gần như là trong vô thức, cô ta cụp mí mắt xuống, dùng lông mi che đi đôi mắt tội lỗi của mình:

“Em… Em không biết anh đang nói về cái gì.”

Lục Lãnh Phong hứ nhẹ một tiếng: “Đừng giở trò trước mặt tôi, nếu không thì cô chỉ có một đường chết mà thôi.”

Kiều An như sắp sụp đổ, đột nhiên nghĩ đến lời nói của Hy Nguyệt, liền hỏi: “Có thật là anh không thể chạm vào người phụ nữ khác không?”

“Tôi cần chạm vào người phụ nữ khác hay sao?” Lục Lãnh Phong không chút biểu cảm, lạnh lùng tuôn ra câu nói đó.

Kiều An điên cuồng, chán nản, đau đớn:

“Chuyện để đứa trẻ bước chân vào nhà họ Lục không phải do em đề nghị, là Hy Nguyệt tự mình đưa ra ý kiến đó, anh không thể vịn vào đó mà trách em được.”

Lời nói đó rõ ràng là đang tự giúp mình giữ một con đường lui.

Lục Lãnh Phong liếc nhìn cô ta: “Chỉ cần cô thành thật, mọi chuyện sẽ không thay đổi.”

Lời nói này tương đương với việc cho cô ta một liều thuốc an ủi.

Cô ta hiểu rõ, dù cho anh có thái độ lạnh lùng thế nào cũng sẽ không đuổi cô ta đi.

Suy cho cùng anh vẫn còn cần cô ta.

Cắn môi, cô ta quay lưng bước ra ngoài.

Hy Nguyệt đứng ngoài hành lang:

“Cô đã thuyết phục được anh ấy chưa?”

Cô cố ý hỏi như vậy, nhìn biểu cảm của cô ta là biết không thành công rồi.

“Anh ấy nói muốn cân nhắc một chút.” Kiều An nói, không muốn để cho Hy Nguyệt nhìn thấy được sự thất bại của chính mình.

Hy Nguyệt sao có thể không đoán được tâm tư của cô ta: “Tôi cũng không có cách nào, để cho anh ấy cân nhắc thật kỹ đi.”

Trong thiên đường của trẻ con, bọn nhỏ đang chơi vòng quay ngựa gỗ.

Ba cái túi sữa nhỏ ngồi trong xe bí đỏ, mấy đứa lớn thì ngồi trên ngựa gỗ.

Thời điểm Lục Lãnh Phong đến, trên mặt anh mang theo mấy phần u ám, như thể còn tức giận vì chuyện hồi trưa.

Tính khí cậu cả không tốt, tâm trạng bất ổn, hôm nay cô gặp nhất định phải cẩn thận.

“Ma vương Tu La, quýt này rất ngọt, ăn rất ngon, anh thử một miếng xem.” Cô lột một múi quýt, bỏ vào miệng anh, dáng vẻ lấy lòng.

Lục Lãnh Phong cọ cọ chóp mũi trắng như ngọc của cô: “Phạm sai lầm nghiêm trọng như thế, một quả quýt là có thể được tha thứ sao?”

Hàng lông mi dài rậm của cô chớp chớp, lộ ra ánh sáng gian xảo.

“Buổi tối, phục vụ một nửa để bồi thường được không?”