Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1827




Chương 1827

Trong phút chốc cánh cửa mở ra, đầu của cô bé bắt đầu choáng váng, trước mắt tối sầm, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Tư Mã Ngọc Như cười hiểm ác, cô ta đã sớm biết cô bé sẽ không ngoan ngoãn phối hợp, cho nên đã để cho người giúp việc bỏ thuốc vào trong nước trái cây.

Cô ta và người giúp việc cùng nhau dìu Lục Sênh Hạ vào trong ga ra.

Sân sau có một cái cửa nhỏ có thể tiến vào ga ra, vệ sĩ ở trước cửa không thể nào phát hiện ra được. Bọn họ có thể thần không biết quỷ không hay mà đưa Lục Sênh Hạ đi.

Người giúp việc lái xe rời khỏi đây.

Đám vệ sĩ cảm giác được không mấy thích hợp, lập tức vọt thẳng vào trong.

Tư Mã Ngọc Như đang ở đầu cầu thang chờ bọn họ.

“Tối nay Sênh Hạ không trở về mà ở lại chỗ này của tôi.”

“Ngại quá, chúng tôi phải đưa cô chủ về.” Vệ sĩ đẩy cửa phòng ra tìm kiếm Lục Sênh Hạ, nhưng mà lại không tìm được.

“Cô chủ đâu rồi?” Vệ sĩ chất vấn.

“Nó là con gái của tôi, dựa vào cái gì tôi phải nói cho người ngoài như các người biết cơ chứ?” Tư Mã Ngọc Như cười lạnh một tiếng.

Hai tên vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau một chút: “Vừa rồi có một chiếc xe chạy ra, nhất định là cô chủ ở trên đó, tôi lập tức đuổi theo, cậu ở đây trông chừng người phụ nữ này.”

Một tên vệ sĩ lập tức xông ra ngoài. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trên mặt Tư Mã Ngọc Như lộ ra nụ cười dữ tợn: “Phiền cậu gọi điện thoại cho Hy Nguyệt, nói với cô ta đưa Ngọc Thanh tới đổi lấy Sênh Hạ đi, nếu không thì cô ta vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới chuyện nhìn thấy Sênh Hạ nữa.”

Lúc này, ở trong văn phòng của Hy Nguyệt.

Nhận được điện thoại của vệ sĩ, cô lập tức thông báo cho Lục Lãnh Phong, cùng anh đuổi qua.

Đồng thời, cô còn gọi điện thoại cho Lục Vinh Hàn, cô cảm thấy chuyện này khẳng định là do một mình Tư Mã Ngọc Như làm ra, ngay cả Lục Vinh Hàn cũng không biết.

Lục Vinh Hàn hầu như theo chân bọn họ cùng nhau đuổi tới biệt thự, ông ấy thật sự không ngờ Tư Mã Ngọc Như sẽ làm như vậy. Đây chính xác là muốn hoàn toàn cắt đứt tình mẹ con giữa cô ta và Lục Sênh Hạ mà.

“Tư Mã Ngọc Như, cô cái đồ điên này, ngay cả con gái ruột của mình mà cô cũng có thể ra tay.”

Lửa giận của Lục Lãnh Phong bốc lên vạn trượng, hận không thể xé xác cô ta ra thành mảnh nhỏ.

Ngũ quan của Tư Mã Ngọc Như vặn vẹo dữ tợn:

“Là do các người ép tôi đó, các người bắt cóc Ngọc Thanh của tôi, cũng không biết bây giờ thằng bé còn sống hay đã chết. Nếu như các người không thả Ngọc Thanh ra thì cũng đừng mong sẽ gặp lại con nhóc chết tiệt ăn cây táo rào cây sung kia.”

Cô ta còn chưa dứt lời, Hy Nguyệt lập tức giơ tay lên tát cho cô ta một bạt tai:

“Cô đúng là mất trí rồi, ngay cả hổ dữ còn không ăn thịt con, cô không chỉ làm tổn thương con gái của mình, mà còn hại luôn cả con mình. Loại độc phụ như cô nên bị thiên lôi đánh xuống, dù chết không có chỗ chôn.”

“Con đĩ nhỏ, mày dám đánh tao à?” Tư Mã Ngọc Như nghiến răng nghiến lợi, giống như nổi điên đánh về phía Hy Nguyệt. Cánh tay cứng rắn như sắt của Lục Lãnh Phong đột nhiên vung lên, giống như gió thu cuốn hết lá vàng, hất cô ta ra xa tận ba mét, nằm rạp trên mặt đất lẩm bẩm, hơn nửa ngày còn chưa có hồi phục lại được.