Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1716




Chương 1716

Nhưng vẻ mặt của Hy Nguyệt lại rất bình tĩnh, không hề lộ ra một chút gợn sóng: “Phu nhân Tư Mã, mẹ lo lắng quá. Không giống như bố mình, anh ấy là người làm theo tình cảm, sẽ đặt trách nhiệm gia đình lên hàng đầu.”

Nói xong, cô đi ra ngoài mà không cần đợi phản ứng của Tư Mã Ngọc Như.

Sau khi trở về, Lục Lãnh Phong ôm eo liễu mảnh mai của cô dẫn cô lên sân nhảy.

“Em vừa tình cờ gặpTư Mã Ngọc Như, xem ra ân oán rất sâu.” Cô nhẹ giọng nói.

“Nếu không có Lục Vinh Hàn, cô ta làm sao có thể ung dung tự tại được?” Lục Cẩn Niên hầm hừ một tiếng, trên mặt hiện lên một tia oán khí bức người.

Cô hơi bất ngờ khi nghe anh trực tiếp gọi tên bố mình, đây thực sự là không coi ông ấy là bố hay sao?”

“Ma vương Tu La, anh nói xem rốt cuộc họ đã giấu con trai ở đâu?”

“Anh không biết, và anh cũng không có hứng muốn biết.” Lục Lãnh Phong lộ vẻ thờ ơ. Hy Nguyệt nhếch miệng, một ánh mắt sắc bén lóe lên từ khóe mắt.

“Có một chuyện em thấy thật kì lạ, Ngọc Thanh sống cùng bọn họ suốt mà lại không về cùng Tư Mã Minh Thịnh.”

Lục Lãnh Phong liếc nhìn cô, đôi mắt đen như băng thấp thoáng tia sáng: “Em muốn nói gì?”

Cô nuốt nước bọt, hạ giọng rất thấp nói vào tai anh: “Trước đây, em và mẹ vốn tưởng rằng Tư Mã Ngọc Như sinh được một cặp trai gái, lén lút giấu con trai đi, nhưng em có hỏi qua bà cụ thì ông nội đã bố trí người trông nom và theo dõi Tư Mã Ngọc Như trong suốt quá trình, những hành động cô ấy làm đều không có gì to tát. Như thế chính là còn có một khả năng khác. Đứa trẻ này không phải do Tư Mã Ngọc Như sinh ra, mà là do một người khác mang thai hộ, như vậy có thể gạt trên lừa dưới, thần không biết quỷ không hay.

Lục Lãnh Phong trầm lặng, sau khi suy nghĩ, cúi đầu nhỏ giọng hỏi ở bên tai cô một câu: “Em đang nghi ngờ Ngọc Thanh sao?”

“Em đã nhờ người hỏi về chồng của Mã Ngọc Linh. Mã Ngọc Linh năm đó ở An Kỳ đang mang thai, lúc về nước đã hơn sáu tháng rồi. Mã Ngọc Linh là người mang thai hộ tốt nhất, để cô ấy mang thai hộ, sẽ không sợ bí mật bị lộ. Và Tư Mã Ngọc Như có thể che giấu thân phận, mạnh dạn và yên tâm nuôi dưỡng con trai của mình mà không bị ai phát hiện.”

Cô dừng lại, rồi tiếp tục nói: “Tư Mã Ngọc Như đối với Ngọc Thanh vô cùng quan tâm, còn tốt hơn cả đối với Sênh Hạ, giống như mẹ ruột vậy. Cho dù Ngọc Thanh là mầm non duy nhất của nhà Tư Mã, nói cho cùng dù sao nó cũng không phải là con ruột của cô ấy, không thể đối tốt với Ngọc Thanh hơn Sênh Hạ được, trừ phi Ngọc Thanh là con của cô ấy.

Lục Lãnh Phong xoa đầu cô, môi mỏng nở một nụ cười quyến rũ: “Xem ra sau này anh không thể gọi em là cô gái ngốc.”

“Em vốn dĩ không có ngốc.” Cô lè lưỡi.

Anh hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.

“Nếu thật sự là Tư Mã Ngọc Thanh , anh không ngại nhận em ấy là em trai.”

Hy Nguyệt cũng nghĩ như vậy, Ngọc Thanh vốn rất thuần khiết cho nên không cần lo lắng về việc cậu bé trở thành Tư Mã Minh Thịnh hay Tư Mã Ngọc Như thứ hai.”

“Em cảm thấy chuyệ này, Sênh Hạ phải biết hơn phân nửa, em sẽ tìm cơ hội cậy miệng của em ấy, làm rõ chuyện này.”

Lục Lãnh Phong khẽ gật đầu, ghé đôi môi mỏng vào cổ cô: “Vợ à, tối nay qua căn nhà nhỏ ngắm bầu trời sao, em thấy thế nào?”