Chương 1689
Cô ta muốn khiến Lục Vinh Hàn kiên định quyết tâm không có chút dao động nào.
Chỉ cần Y Hạo Phong biến mất, cô ta có thể trở thành bà chủ Lục chính quy rồi, đến lúc đó lại giành vị trí chủ mẫu trong tay của Hy Nguyệt.
Còn con trai Ngọc Thanh của cô ta cũng sẽ trở thành con trai trưởng của nhà họ Lục, có thể thuận lý thành chương thay thế Lục Lãnh Phong trở thành người thừa kế của nhà họ Lục.
“Lục Lãnh Phong, cậu có phải bị điên rồi không? Đấy là bố của cậu, cậu như thế gọi là đại nghịch bất đạo, sét đánh giữa ban ngày đấy.”
Lục Lãnh Phong kéo cô ta dậy, dùng sức đẩy một cái, giống như là ném một túi rác vậy, ném cô ta cách ra xa ngoài ba mét nằm lăn trên đất kêu la không dậy được.
Lục Vinh Hàn giãy giụa bò dậy, lau đi vệt máu bên khóe miệng muốn đến đỡ Tư Mã Ngọc Như nhưng lại bị Lục Lãnh Phong tóm lại.
“Đấm này là thay mẹ tôi giáo huấn ông, dù có là bị thiên lôi giáng xuống tôi cũng nhận. Mẹ tôi trong những năm tháng tươi đẹp đẽ nhất của tuổi trẻ gả cho ông, nhưng ông lại vì một cái thứ hàng thấp kém như thế kia mà hủy cả đời của bà ấy, ông không những mắt mù mà còn cả mù tim nữa.”
Bà cục Lục hít thở sâu nói: “Lãnh Phong, mau buông bố của cháu ra, mau đến chỗ bà.”
Lục Lãnh Phong cắn răng, buông bỏ Lục Vinh Hàn đi đến bên cạnh bà cụ Lục: “Bà nội, nếu như ông ta muốn lấy cái đồ phế phẩm kia thì cháu sẽ đoạn tuyệt quan hệ bố con với ông ấy.”
Bà cụ Lục vỗ vai anh, dời ánh mắt nhìn về phía Lục Vinh Hàn: “Mày tung hoành trên thương trường nhiều năm như thế, người nào còn chưa từng gặp qua, thế mà tại sao từ đầu chí cuối nhìn không rõ được gương mặt thật của người phụ nữ kia chứ? Mày làm mẹ thất vọng quá!”
“Mẹ, là do mọi người từ đầu tới cuối đều ôm theo phiến diện mới hiểu lầm sâu sắc Ngọc Như như thế.” Lục Vinh Hàn giải thích: “Bao nhiêu năm qua, Ngọc Như đi theo con, ép dạ cầu toàn, chịu đủ chê trách của người bên ngoài, con nợ cô ấy quá nhiều rồi, con nhất định phải bù đắp cho cô ấy trong quãng đời còn lại.”
Lục Lãnh Phong giễu cợt cười một cái, trong mắt đều là sự phẫn nộ.
“Ông nợ cô ta cái gì chứ? Trừ bỏ cái tờ giấy kết hôn thì cái gì ông cũng cho cô ta cả rồi. Thế còn mẹ tôi, bà ấy trừ bỏ tờ kết hôn với ông thì bà ấy chẳng có một thứ gì hết, ông lạnh nhạt bà ấy, không để bà ấy vào mắt, bà ấy là vợ hợp pháp của ông nhưng lại chỉ được tiếng mà không có miếng, sao ông không từng nghĩ ông nợ nần bà ấy quá nhiều?”
Lục Vinh Hàn như bị dùng gậy đập vào đuôi, lập tức rung động nói: “Cô ta còn có các người, còn Ngọc Như chỉ có một mình bố thôi.”
Bà cục Lục cắn môi nói: “Được, nếu mày đã quyết định như thế, vậy thì mẹ cũng không ngăn cản nữa, mấy ngày này hoàn tất việc bàn giao công việc đi, rồi mày rời khỏi nhà họ Lục, từ nay trở đi tao không có đứa con như mày nữa, mày cũng không còn là người nhà họ Lục nữa.”
Tuy là chỉ vài ba câu nhưng đã nói rất rõ ràng.
Ông phải từ chức nhường vị trí giám đốc của mình cho Lục Lãnh Phong.
Đây là điều ông ta đã lường trước được.
Nhưng câu sau lại là điều ông ta không ngờ đến.
Bà cụ Lục muốn đoạn tuyệt quan hệ với ông ta đuổi ông ra khỏi nhà họ Lục.
Tư Mã Ngọc Như vốn dĩ đang nằm trên đất giả chết, nghe thấy lời này kinh sợ đến mức bỏ dậy từ trên mặt đất.
Nếu như Lục Vinh Hàn mất đi địa vị là người nắm quyền cao nhất vậy thì bao nhiêu năm cô ta tính toán trăm phương ngàn kế, tính mọi kế hoạch đều trở thành công dã tràng hết à.
“Mẹ à, Vinh Hàn chỉ là muốn ly hôn mà thôi, sao mẹ có thể muốn anh ấy rời bỏ vị trí được, dựa vào cái gì chứ, anh ấy là người chấp chưởng, nhà họ Lục đáng lẽ ra đều phải nghe theo anh ấy, mọi người ai cũng không thể thay đổi quyết định của anh ấy, càng không có tư cách muốn anh ấy thoái vị.”