Chương 1681
Cô vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Lục Vinh Hàn. Vốn chỉ là đang suy đoán, nhưng nhìn thấy biểu tình trên mặt Lục Vinh Hàn biến hóa vi diệu thì đã biết mình đoán đúng.
Tư Mã Ngọc Như cảm thấy mình giống như một củ hành tây bị Hy Nguyệt bóc từng lớp từng lớp để lộ ra trái tim đen tối mà tà ác bên trong.
“Dựa vào cái gì mà toàn bộ Lục thị đều phải giao vào trong tay các người, dựa vào cái gì các người có thể độc chiếm tất cả? Tôi cho dù có muốn một chút cổ phần cũng là vì cho mình cùng cùng với con một chút bảo vệ, có gì sai?”
“Cô đương nhiên có sai.” Hy Nguyệt nghĩa chính ngôn từ mà nói: “Lục thị không phải thuộc về một người nào đó, mà là thuộc về toàn bộ thành viên trong gia tộc. Mọi người có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, cổ phần của Lục thị không được chia tách, nhất định phải được khống chế trong tay người, điều hành để đảm bảo quyền khống chế tuyệt đối của người đó trong tập đoàn. Bất luận người nào ôm tâm tư riêng đều là sâu mọt của gia tộc, tôi thân là mợ chủ nhất định phải thanh trừ nó sạch sẽ.”
Gương mặt Tư Mã Ngọc Như đỏ bừng lên giống như gan heo, vừa đỏ vừa tím, còn có chút vàng.
“Vinh Hàn, anh nhìn thấy không? Bọn họ xem em là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, trong nhà này đã không còn chỗ cho em nữa, về sau phải sống thế nào đây?”
Nói xong cô ta liền gào khóc.
“Lại làm ra bộ dạng này, thì ra mẹ nhỏ cũng có bản lĩnh một khóc hai náo ba thắt cổ.” Hy Nguyệt mỉa mai cười một tiếng.
Tư Mã Ngọc Như cảm thấy mỗi một tiếng nói cử động của mình đều bị cô ta nắm trong tay, lúc này cô ta mới chân chính lĩnh giáo được sự lợi hại của Hy Nguyệt.
Không có chút bản lĩnh thì sao có thể dẫn đầu một công ty đưa ra thị trường đây?
Lục Vinh Hàn có chút run rẩy: “Hy Nguyệt, đúng là con hiểu lầm rồi, mẹ nhỏ chưa từng nói với bố muốn có cổ phần, cổ phần của Lục thị bố sẽ hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà giao vào trong tay Lãnh Phong. Mẹ nhỏ là trưởng bối trong nhà, mặc dù không phải mẹ chồng của con nhưng bố hy vọng con có thể hiếu thuận với cô ấy như hiếu thuận với Hạo Phong, tôn trọng cô ấy.” Lúc này ông ta chỉ có thể giải vây thay Tư Mã Ngọc Như.
“Bố, tôn trọng phải là lẫn nhau, cô ta tôn trọng con, vậy con tự nhiên sẽ tôn trọng cô ta. Con luôn đối xử với mẹ nhỏ giống như đối xử với mẹ chồng, thế nhưng mấy tháng nay cô ta lại chưa từng yên tĩnh, luôn làm cho trong nhà chướng khí mù mịt. Vốn dĩ con cũng cho là cô ta đến kỳ mãn kinh, nhưng không nghĩ tới thật lâu trước đây mẹ nhỏ đã ở trong tối làm ra một ít hành động nhỏ.”
Lời này đúng là một châm thấy máu, giống như một cây châm thật dài mạnh mẽ đâm vào sâu trong nội tâm Tư Mã Ngọc Như.
Toàn thân cô ta co rút kịch liệt, phảng phất giống như bị sấm đánh trúng đỉnh đầu.
“Hy Nguyệt, cô có ý gì?” Đến thanh âm cô ta cũng trở nên run rẩy.
Lục Vinh Hàn cũng cũng hơi giật mình: “Hy Nguyệt, đến cùng con muốn nói cái gì?”
Tim Tư Mã Ngọc Như nhảy lên cổ họng, cổ họng cũng hơi run: “Vinh Hàn, anh đừng nghe cô ta nói hươu nói vượn, cô ta chính là muốn vu oan em.”
Hy Nguyệt khịt mũi cười một tiếng: “Mẹ nhỏ, mẹ đang sợ cái gì? Tôi còn chưa bắt đầu nói mẹ nhỏ đã khẩn trương thành thế này, chẳng lẽ mẹ nhỏ là đang chột dạ?”
Tư Mã Ngọc Như liền hít sâu hai cái, ép buộc bản thân phải giữ vững bình tĩnh.
“Tôi cây ngay không sợ chết đứng, có cái gì phải chột dạ?”
Lục Vinh Hàn sâu kín liếc nhìn cô ta một cái: “Hy Nguyệt, có chuyện gì con nói đi, vạn nhất chỉ là hiểu lầm thì mọi người cũng có thể đối mặt giải thích rõ ràng.”
“Được thôi, vậy chúng ta liền xem xem đến cùng có phải là hiểu lầm hay không.”