Chương 1671
Lục Vinh Hàn im lặng.
Lâm Đại Dao và Hoa Phi ngồi một lúc thì rời khỏi.
Lục Vinh Hàn cảm thấy bây giờ không khí trong gia đình rất kì quặc, cần phải được thay đổi một chút nên nói:
“Gần đây tính khí của mẹ nhỏ không được tốt lắm, cô ấy bị ảnh hưởng bởi thời kỳ mãn kinh, bọn trẻ các con nên rộng lượng một chút, đừng nghĩ xấu cho mẹ nhỏ.”
Bà Lục hứ một tiếng rồi nói: “Thời kỳ mãn kinh? Tôi thấy hiện nguyên hình thì đúng hơn.”
Lục Vinh Hàn trừng bà ta một cái rồi nói: “Tôi thấy chắc là bà đã ở đằng sau kích động, li gián nên mới khiến các con bất hòa với Ngọc Như.”
Ông ấy vừa dứt lời thì Hy Nguyệt liền nói: “Bố, bố vừa mới bảo chúng con đừng nghĩ xấu cho mẹ nhỏ nhưng giờ bố lại nghĩ xấu cho mẹ, lẽ nào cũng có người ở đằng sau kích động, li gián sao?”
Lục Vinh Hàn cứng họng, câu nói đó của cô đã khiến ông ấy không cách nào phản bác được.
Lục Sênh Hạ thở dài rồi nói: “Bỏ đi, mọi người đừng ép bố nữa, ông ấy không chấp nhận nỗi sự thật tàn khốc đó đâu. Lúc đầu, khi em phát hiện mẹ không yêu em, trong lòng bà ấy chỉ mong có con trai thì em cũng không chấp nhận được.”
Lục Vinh Hàn đưa mắt nhìn về phía con gái rồi nói: “Con đừng suy nghĩ lung tung, lẽ nào mẹ con còn không đủ yêu thương con sao? Ngược lại là con, suốt ngày gây chuyện khiến mẹ con phải tức giận.”
Lục Sênh Hạ bĩu môi rồi nói: “Vốn dĩ con vẫn tưởng rằng bố là người sáng suốt nhất, giàu lòng nhân ái nhất, công bằng nhất trên thế giới này nhưng bây giờ con mới phát hiện ra, bố đặc biệt làm việc theo cảm tính, bố có thể vì một người mà bất chấp hết tất cả chúng con.”
Lục Vinh Hàn cảm thấy rất rối rắm, có thế nào thì ông ta cũng không thể ngờ được đứa con gái mà ông ta yêu thương nhất lại phê bình ông ta như thế.
Ông ta đã thật sự mất hết uy tín và uy nghiêm trong căn nhà này rồi sao?
“Sênh Hạ, bố đã làm chuyện gì theo cảm tính rồi?”
“Rõ ràng cả nhà đều đã thông qua đề nghị của chị dâu, tại sao bố lại không đồng ý? Là một người chủ trong gia đình, lẽ nào không nên nghe theo ý nguyện của tất cả mọi người sao?”
Lục Sênh Hạ chất vấn, ánh mắt phê bình giống như hai mũi tên sắc bén, xuyên thẳng vào tim Lục Vinh Hàn.
“Bố chỉ không muốn nhìn thấy những đứa trẻ vô tội phải trả giá cho những sai lầm của người lớn.” Ông ấy giải thích.
“Vốn dĩ sự lo lắng của bố là không cần thiết, chỉ cần những đứa trẻ đó ghi tên vào sổ sách thì sẽ có cơ hội được nhận tổ quy tông, bọn chúng sẽ không bị bất cứ tổn hại nào. Cũng không đến nỗi còn có đứa trẻ nào trong cái nhà này không dám ghi tên đấy chứ? Lẽ nào được nâng đỡ và bảo bọc từ nhỏ thì sẽ không làm tổn hại đến bọn chúng sao?”
Lục Sênh Hạ nói rất nghiêm túc, ánh mắt sắc bén của cô bé khiến Lục Vinh Hàn cảm thấy mình giống như một quả cầu thủy tinh trắng đang nằm lộ ra dưới ánh mặt trời, có thể dễ dàng bị nhìn thấy hết tất cả mọi bí mật bên trong.
Bà Lục kéo cô bé về bên cạnh mình và ngồi xuống, dịu dàng vuốt nhẹ lên mái tóc cô bé và nói: “Sênh Hạ, con nói rất đúng, mẹ đoán có tới tám chính phần những đứa trẻ trong căn nhà này không dám ra ngoài ánh sáng, nếu không thì bố của các con cũng sẽ không vì bảo vệ bọn chúng mà làm ra việc tất cả mọi người đều phản đối. Các con nên biết ông ấy vì chuyện này mà đã sắp mất hết danh tiếng, cuối đời cũng không được yên.”
Cơ mặt Lục Vinh Hàn giật nhẹ, đột nhiên ông ta cảm thấy hình như tất cả mọi người đều nghi ngờ ông ta, hèn gì thái độ của họ đã thay đổi một trăm tám mươi độ.
“Mọi người không cần phải ở đó mà suy đoán lung tung nữa, tôi chưa từng làm ra chuyện gì xấu hổ cả.”