Chương 1633
“Ven đường nhiều nấm dại quá, không biết có ăn được hay không?” Lục Sênh Hạ cười nói.
“Không thể ăn bậy mấy loại nấm này đâu, trúng độc thì chết.” Đỗ Chấn Diệp nghiêm túc đáp.
Cô chạy tới bên cạnh Tần Như Thông, bướng bỉnh nói: “Anh Như Thiên à, sao anh không dẫn chị Dĩ Nhiên tới, chị ấy là nhà sinh vật học, chắc có thể biết được nấm nào có độc, nấm nào không.”
Tần Như Thông gãi đầu: “Cô ấy đi Giang Thành rồi, tham gia một hội thảo nghiên cứu học thuật, tuần sau mới về.”
“Chị Dĩ Nhiên bận rồi thật đấy.” Lục Sênh Hạ tiện tay hái một đóa hoa dại, đưa lên thưởng thức, trên mặt là nụ cười nhạo báng: “Chị ấy không sợ để anh đi lông nhông bên ngoài, trêu hoa ghẹo nguyệt à?”
Tần Như Thông đang uống nước cũng phải che miệng ho khan mấy tiếng.
Hoa Phi vội giải vây thay anh, đưa tay vuốt ve đầu Lục Sênh Hạ: “Cô nhóc đừng có nói bậy bạ, anh là người chung tình nhất, sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt đâu.”
Cậu cũng biết rõ, người này chính là Thời Thạch chứ không phải Tần Như Thiên.
Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong nắm tay Hứa Kiến Quân đi đằng trước.
“Tiểu Quân có mệt không?” Lục Lãnh Phong hỏi.
“Không mệt ạ.” Hứa Kiến Quân lắc đầu, vẻ mặt trông hết sức hài lòng: “Mong Tiểu Dao và Kiến Diệp lớn nhanh lên một chút, vậy thì bọn con có thể cùng nhau leo núi rồi.”
Hy Nguyệt khẽ cười: “Đợi đến ngày này năm sau là có thể dẫn các em ra ngoài chơi rồi, để bố ma vương và vệ sĩ ôm các em lên núi.”
“Tiểu Dao và Kiến Diệp thấy cái gì cũng rất tò mò, nếu như được leo núi chắc sẽ tròn mắt nhìn quanh.” Hứa Kiến Quân nghĩ tới em trai và em gái thì vô cùng yêu thích.
“Mai quay về, con kể lại chuyện leo núi cho các em nghe thật kỹ nhé.” Hy Nguyệt cười bảo.
“Dạ được, các em thích nghe con kể chuyện nhất, tối nào con cũng sẽ kể chuyện dỗ các em ngủ. Con còn muốn chụp thật nhiều ảnh cho các em xem.”
Hứa Kiến Quân rất xứng đáng là một người anh cả, tối nào cũng dỗ em trai em gái ngủ, sau đó mình mới quay về phòng.
Đi một đoạn đường núi, Lục Lãnh Phong thấy cậu mệt rồi thì mới bế lên.
Nhìn hai bố con, Hy Nguyệt lại có chút thất thần, trước kia thường xuyên có người nói trông Tiểu Quân rất giống Lục Lãnh Phong, xưa nay cô không hề nhận thấy, sao hôm nay nhìn kỹ cô lại thấy giống thật.
Cô và Hứa Nhược Thần đều không có cặp mắt đào hoa, vậy mà Tiểu Quân lại có một đôi mắt lãng tử, cái này không phù hợp với quy luật di truyền một chút nào. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tiểu Quân ôm cổ Lục Lãnh Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào anh, vô cùng thân thiết, người không biết chắc chắn sẽ nghĩ họ là bố con.
“Bố ma vương ơi, bố và mẹ có thể sinh em bé nữa không?”
“Không sinh nữa, có ba con là đã đủ rồi, mẹ sinh em bé rất cực khổ, không nên làm mẹ mệt như thế.”
Lục Lãnh Phong nói không hề do dự, nếu không phải Hy Nguyệt kiên quyết phản đối, anh đã đi buộc ga rô rồi, vậy thì không cần tránh thai nữa.
Tránh thai rất phiền mà lại không thể chơi đùa thoải mái.
Hy Nguyệt liếc mắt nhìn anh một chút, thật ra cô còn muốn sinh một đứa nữa, vừa nghĩ đến chuyện Kiều An có nhiều con như thế cô lại thấy khó chịu.