Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1609




Chương 1609

Lục Vinh Hàn biết rất rõ, đó là vết sẹo trong lòng Tư Mã Ngọc Như đang tác oai tác quái, ban đầu là bởi vì xuất thân của cô ta không tốt, ông cụ mới không đồng ý để bọn họ sống chung với nhau, còn ép ông ta lấy Y Hạo Phong.

“Mấy dụng cụ trong phòng bếp nguy hiểm lắm, bà hai sợ các cháu bị thương thôi.”

“Ồ.” Đôi mày nhỏ đậm của Hứa Kiến Quân khẽ nhướng lên: “Ông nội ơi, ông có biết nếu gia đình không hòa thuận sẽ gây tổn thương đến trẻ con không? Lúc trước khi bố với mẹ tách ra ở riêng, cháu vô cùng buồn đấy, cháu cảm thấy bản thân biến thành một đứa trẻ mồ côi rồi ấy. May mà bố ma vương lại cho cháu một ngôi nhà mới. Có những lúc, mẹ cháu cùng bố ma vương cãi nhau, cháu rất lo bọn họ sẽ ly hôn, bọn họ mà ly hôn rồi, thì nhà cũng chẳng còn nữa, cháu cũng không được ở cùng Kiến Diệp với Kiến Dao nữa, bọn cháu có người không có bố, có người lại không còn mẹ.”

Cậu bé nói rồi dừng một lúc, không hề chớp mắt mà nhìn sang Lục Vinh Hàn: “Ông nội ơi, ông có biết thời thơ ấu của bố ma vương không hề vui vẻ chút nào không, bố cũng có ám ảnh tâm lý, chỉ là bố chưa từng biểu lộ ra bên ngoài mà thôi, chỉ có mẹ cháu mới biết điều này.”

Cả người Lục Vinh Hàn co quắp lại.

Ông ta chưa từng nghĩ rằng con trai mình sẽ có ám ảnh tâm lý.

Trong lòng của ông ta, con trai mình vẫn luôn tự lập, rất kiên cường, rất có chủ kiến. Cho nên năm mười hai tuổi, ông mới đưa thằng bé qua nước Mỹ.

Ông cúi thấp đầu cuống, cầm cái cốc trong tay mình, vô thức nắm chặt lại.

Lục Lãnh Phong chưa tròn một tuổi, thực chất cũng là một đứa trẻ thích cười, giống như Kiến Dao và Kiến Diệp vậy.

Từ sau khi hiểu chuyện rồi, thằng bé chẳng cười bao giờ nữa, khuôn mặt nhỏ như kết thành núi băng cả vạn năm, chẳng có gì làm tan được.

Ông ta vẫn luôn cho rằng đó là tính cách của thằng bé, lại chưa từng nghĩ rằng, đó là do nguyên nhân gia đình của chính mình.

Tất cả mọi tâm tư của ông ta đều đặt trên người Tư Mã Ngọc Như, có lúc nào thật sự quan tâm bà Lục cùng mấy đứa trẻ đâu?

Đứa trẻ có hiểu chuyện bằng mấy, thì chung quy vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, vẫn cần sự quan tâm của bố mẹ, mà Lục Lãnh Phong lại lớn lên trong sự ai oán của mẹ và sự lơ là của bố.

Băng đá ba thước không phải ngày một ngày hai mà thành.

Oán hờn chất chứa lâu dần, cuối cùng rồi cũng sẽ bùng nổ ra ngoài, chỉ là thiếu một cái ngòi kích nổ mà thôi.

Trong lúc ông ta còn đang trầm mặc, giọng nói của Hứa Kiến Quân lại vang lên lần nữa.

“Ông nội ơi, nếu trong nhà không có bà nội nữa, cũng không có bố mẹ cháu nữa, cũng không có cô út, cháu, Kiến Diệp cùng Kiến Dao, chỉ còn lại ông nội và bà hai, ông nội có vui không?”

Cậu bé tuy nhỏ tuổi, nhưng lại có tài quan sát sắc bén, cùng EQ vô cùng cao.

Cậu bé biết lời nói như này nếu từ mồm người lớn nói ra thì sẽ khiến người ta khó mà chấp nhận được.

Bố ma vương cùng mẹ đều là những người kín đáo, sẽ không trực tiếp như vậy, bọn họ chỉ cất giữ tâm tình trong trái tim thôi.

Nhưng cậu bé thì khác, cậu chỉ là một đứa trẻ.

Lời nói của trẻ con thì không có cố kị gì hết.

Cho dù cậu nói cái gì, đều không khiến người khác nảy sinh phản cảm.

Tay đẩy con cờ của Lục Vinh Hàn run lên.