Chương 1596
Cô ta hít một hơi thật sâu, cố giữ cho bản thân bình tĩnh.
“Đứa trẻ này bị tôi chiều hư rồi, tính cách khó ưa như vậy, vừa tự tung tự tác, đanh đá lại còn ngang ngược, quả thực không hợp với cháu của bà đâu. Vả lại tôi cũng chỉ có mỗi một đứa con gái, muốn giữ nó ở lại bên cạnh mình chứ không muốn gả đi xa quá.”
Bà Lục ôm vai Lục Sênh Hạ nói: “Ai bảo Sênh Hạ nhà chúng ta đấy tính nết khó ưa chứ. Sênh Hạ nhà chúng ta đây vừa khôn ngoan, khéo léo lại còn hiểu chuyện, là niềm vui của cả nhà ta đấy.”
Ngừng một chút bà lại nói: “Bà Đỗ à, Sênh Hạ đã nhận cháu làm mẹ rồi thì nó chính là con gái của nhà họ Lục chúng cháu. Từ lúc con bé lọt lòng, nhà chúng cháu đã nâng niu như viên minh châu, nâng trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan rồi, dù con bé chỉ phải chịu một chút xíu ấm ức thôi chúng cháu đều sẽ thấy đau lòng lắm. Nếu sau này gả cho nhà họ Đỗ rồi, liệu bên thông gia có thể thay chúng cháu chăm sóc thật tốt cho con bé hay không?”
Bà cụ Đỗ cũng thấy được Lục Sênh Hạ có vẻ thân thiết hơn nhiều với nhà bà cả, trong khi đó lại khá lạnh nhạt với mẹ ruột của cô bé.
Đây cũng chính là điều mà bà mong thấy được.
“Cháu dâu, cháu khỏi cần lo, bà nhất định sẽ yêu thương con bé như cháu gái ruột của mình, nhất định sẽ không để con bé chịu chút xíu ấm ức nào ở nhà họ Đỗ đâu.”
“Có được lời này của bà, cháu yên tâm rồi.” Bà Lục cười đáp.
Bà cụ Đỗ quay đầu nhìn sang hướng bà cụ Lục: “Chị Lục, con dâu chị quả không hổ là hoa hậu quốc tế nhỉ, vừa khoan dung nhân từ lại thức thời. Không giấu gì chị, lúc trước bố em có đến tám người vợ, ngày đêm tranh đoạt, cãi cọ, gây gổ, khiến cho không khí trong nhà không phút nào được yên bình. Mẹ em vốn lành tính, lúc nào cũng để mặc mấy bà ấy đè đầu cưỡi cổ, có bao nhiêu ấm ức cũng nuốt hết vào bụng. Sau đó, sức khỏe bà ấy không tốt, cần được tĩnh dưỡng, không thể lo liệu chuyện nhà cửa nữa nên bố mới giao quyền cho em.”
Bà nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Có một lần, dì tám làm loạn trong nhà, nghi ngờ vải đưa cho bà ta không tốt bằng của mẹ em, em liền sai người trói bà ta lên cây, đánh cho trầy da xước thịt. Sau khi trở về, bố em xót quá bèn đi tìm em tính sổ, em bảo với ông ấy: “Trong cái nhà này, thê có thê đạo, thiếp có thiếp đạo, là chủ gia đình, nếu như không nắm rõ điều này, để vợ bé cố tình làm bậy, thậm chí còn ức hiếp chính mẹ ruột vậy thì cái nhà này ắt sẽ loạn đến chia năm xẻ bảy.” Sau khi nghe xong ông ấy không nói gì nữa, từ đó về sau, mấy bà dì kia đều rất sợ em, không dám đến làm xằng làm bậy với mẹ em nữa.”
Câu này vốn không phải nói để bà cụ Lục nghe mà là nói cho Lục Vinh Hàn và Tư Mã Ngọc Như nghe.
Lục Vinh Hàn tựa như bị gai đâm phải.
Dù ông ấy có yêu thương Tư Mã Ngọc Như đến mức nào, muốn đối xử với Tư Mã Ngọc Như như vợ chính thức ra sao thì người ngoài, thậm chí là trong mắt các thành viên của gia tộc, cô ta cũng chỉ là một cô vợ bé.
Chuyện ông ấy yêu chiều Tư Mã Ngọc Như sẽ không được công nhận như vợ chồng ân ái mà chỉ khiến ông ấy bị xem là yêu vợ bé bỏ bê vợ cả, bội tình bạc nghĩa.
Tư Mã Ngọc Như giận đến mức khuôn mặt nhăn nhúm: “Chị cả trời sinh cao quý, cành vàng lá ngọc, tiếc rằng không có con gái để gả vào nhà họ Đỗ, Sênh Hạ nhà chúng ta thô kệch như vậy, vẫn đừng nên trèo cao với nhà họ Đỗ thì hơn.”
Bà cụ Đỗ nhấp một ngụm trà, ung dung cất lời đáp: “Mặc dù hôn sự của những cô gái nhà giàu đều luôn tuân theo lời cha mẹ, nhưng ý kiến của chính chúng cũng vô cùng quan trọng, cô nên hỏi ý kiến của Sênh Hạ trước đi, xem thử xem con bé có bằng lòng gả cho Chấn Diệp nhà chúng tôi hay không.” Bà chỉ liếc mắt một cái cũng nhận ra Sênh Hạ thích cháu trai mình.
Dĩ nhiên Tư Mã Ngọc Như cũng biết, cô ta vội vàng nói: “Con bé hẵng còn nhỏ, có hiểu thích là gì đâu…”
Cô ta còn chưa nói hết đã bị Lục Sênh Hạ cắt ngang: “Con biết, con muốn gả cho anh Chấn Diệp, ngoại trừ anh ấy, con sẽ không lấy ai làm chồng hết. Mẹ nhỏ, mong mẹ đừng can thiệp vào chuyện của con thì hơn, cũng đừng giựt dây cho bố can thiệp vào chuyện của con nữa. Hạnh phúc của con con sẽ tự nắm giữ, không ai cản nổi đâu.” Giọng nói của cô bé vô cùng kiên định, gần như không thể làm lung lay được.