Chương 1470
Tần Nhân Thiên mỉm cười, dùng giọng điệu trêu đùa này nói: “Có một câu thành ngữ gọi là “cây vạn tuế nở hoa”, có nghĩa là khó mà nhìn thấy, nói rõ loại cây này hiếm khi nở hoa một lần, hoa quỳnh có lẽ chính là như vậy, người có thể nhìn thấy chúng nở hoa nhất định là người cực kỳ may mắn.”
Hy Nguyệt cảm thấy mình sẽ không có được may mắn này, rất có thể cả đời này cô sẽ không bao giờ nhìn thấy hoa quỳnh nở, và cả đời này cũng không thể thổ lộ tình cảm với Lục Lãnh Phong.
Trong lúc cô đang trầm tư, giọng nói non nớt của Hứa Kiến Quân truyền đến: “Mẹ ơi, không phải bố quỷ vương có một cây hoa quỳnh sao? Bố đã chăm sóc nó rất cẩn thận, nhưng đã gần một năm rồi mà nó vẫn chưa nở hoa.”
Hy Nguyệt nặn ra nụ cười nơi khóe miệng cứng ngắc: “Nếu một năm đã có thể nở hoa thì nó không phải là loài hoa hiếm nhất trên thế giới này.”
Hứa Kiến Quân nghiêng cái đầu nhỏ hỏi: “Vậy đến khi nào nó mới nở hoa?”
“Có lẽ một ngày nào đó sẽ nở hoa thôi, cũng có thể là cả đời này sẽ không nở, chu kỳ ra hoa của cây quỳnh không có dấu hiệu báo trước.” Hy Nguyệt trầm thấp nói.
“Nếu không thể nở hoa vậy chính là cỏ rồi, không phải là hoa, trồng nó cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Bà nội Thời ở bên cạnh cười nói: “Bây giờ chúng ta trồng những cây hoa mẫu đơn này, đến mùa xuân năm sau chúng sẽ ra hoa vô cùng xinh đẹp.”
“Hay quá.” Túi sữa nhỏ vui vẻ vỗ tay.
Sau khi trồng hoa mẫu đơn xong, bọn họ đang định đi ăn cơm thì người giúp việc đến báo có khách đến thăm.
Nhìn thấy người trong phòng khách, Hy Nguyệt và Tần Nhân Thiên đều nhảy dựng lên cùng lúc, người đó lại là Hạ Dĩ Nhiên.
“Em… sao em biết nơi này?” Tần Nhân Thiên đỡ trán.
“Em đến nhà anh mà anh không có ở đó, quản gia cho em địa chỉ này, em liền tìm đến đây, em vẫn đang tự hỏi liệu anh có phải là kim ốc tàng Kiều hay không?” Hạ Dĩ Nhiên khẽ cười, giọng điệu tràn đầy giễu cợt.
Hy Nguyệt nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô ta, nói: “Chị Dĩ Nhiên, chị từ Tân Lan về lúc nào, sao không gửi tin nhắn trong nhóm zalo.”
“Mới về hôm trước.” Hạ Dĩ Nhiên hời hợt nói.
Cô ấy đã ở Tân Lan trong hai tháng qua, còn được mời tham gia một hạng mục nghiên cứu sinh học.
“Tụi em vừa mới trồng một bãi hoa mẫu đơn, em dẫn chị đi xem.” Hy Nguyệt vừa nói vừa kéo cô ấy đi ra ngoài, cũng không quan tâm cô ấy có muốn hay không.
Phải nói rõ sự tình với cô ấy mới được, nếu không sẽ chẳng khác gì vạch áo cho người xem lưng.
Hạ Dĩ Nhiên nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc: “Hy Nguyệt, em và Nhân Thiên đang giấu chị chuyện gì sao?”
Sau khi ra vườn hoa, Hy Nguyệt liền nói: “Anh em không phải là kim ốc tàng Kiều, mà là đang chăm sóc một bà lão. Bà ấy là bà nội của một người bạn thân của anh ấy và em, người bạn thân đó đã qua đời, mà bà nội lại mắc chứng Parkinson, để có bà một tuổi già an nhàn, em và anh ấy đã quyết định đưa bà về Long Minh, cùng nhau chăm sóc bà ấy.”
Hạ Dĩ Nhiên mỉm cười: “Như vậy thì tốt quá, không ngờ Nhân Thiên lại lương thiện như vậy.”
Hy Nguyệt nuốt nước bọt: “Bà nội đã không còn nhận ra ai nữa, bà coi anh ấy là người bạn đó, coi em là cháu dâu và Tiểu Quân là chắt của mình. Bọn em không muốn để lộ chuyện này, sợ rằng bà nội nhớ đến bi kịch của cháu mình mà bệnh tình ngày càng xấu đi, cho nên trước giờ đều đóng kịch trước mặt bà nội.”