Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1417




Chương 1417

Trần Lục vừa nhìn thấy anh ta, thì nhào qua gào khóc: “Anh yêu, cứu mạng, bọn họ muốn đánh em.”

“Ai bảo miệng cô bẩn thỉu, đáng đánh!” Một chân chú họ đá cô ta, anh ta tới là để tự bảo vệ bản thân mình, nào còn lo lắng cho cô ta.

Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, đại nạn tới thì mỗi người bay một phía.

Huống chi cô ta cũng cũng phải là vợ chính, chỉ là vợ hai.

Giới nhà giàu cực kỳ coi trọng riêng tư, đặc biệt là gia tộc Lục Thị.

Chính cái gọi là việc xấu trong nhà không thể lộ ra ngoài.

“Tôi biết ngay đây là cái tai họa mà, anh còn có tâm tư đưa cô ta vào cửa, đúng là để cho đám chế giễu.” Thím họ căm giận nói.

Lúc này Trần Lục mới ý thức được tính nghiêm trọng của câu chuyện.

run run bò tới bên chân chú họ: “Ông xã cứu em, cầu xin anh, em cũng không dám nữa.”

Thím họ từ trên cao nhìn xuống, khinh bỉ liếc cô ta một cái: “Cô không cần uổng phí sức lực nữa, ở nhà họ Lục, chỉ cần phạm sai, nhất định phải bị nghiêm trị theo quy tắc trong nhà, không ai được ngoại lệ.”

Hy Nguyệt vung tay lên, quản gia dẫn người kéo Trần Lục vào phòng tối.

“Tôi sai rồi, tôi cũng không dám nữa…” Cô ta liều mạng thét chói tai, kêu khóc, nhưng không làm nên chuyện gì.

Phòng tối được cách âm, chỉ có camera và ghi âm.

Thành viên trong gia tộc có thể thông qua video nhìn quan sát tình huống.

Quản gia đánh một roi xuống, Trần Lục đau đớn thét chói tai.

Còn chưa đánh tới mười roi, cô ta đã đau đến hôn mê bất tỉnh.

Hai mươi roi cũng đủ khiến vô ta da tróc thịt bong.

Tư Mã Ngọc Như ngồi ở trên sô pha nhìn, khó tránh khỏi hãi hùng khiếp vía.

Nếu có một ngày, hành vi của cô ta bị bại lộ, chắc chắn là sẽ nghiêm trọng hoen thế này nhiều.

Nhưng cô ta bằng bất cứ giá nào, vì con trai, việc gì cô ta cũng có thể làm.

Khi quản gia kéo Trần Lục ra ngoài, chú họ tay vung lên: “Lúc trước là tôi hồ đồ, nên trục xuất tai hoạ này ra khỏi nhà họ Lục đi.”

“Vậy đưa cô ta tới Tĩnh An Tuyển đi.” Âm thanh trầm thấp của bà cụ Lục vang vọng trong sảnh chính, tất cả mọi người đều hít vào một hơi, giống như bị dọa sợ.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong sảnh chính sảnh yên tĩnh không một tiếng động.

Hy Nguyệt không biết đó là chỗ nào, từ trước đến nay cô cũng chưa từng nghe nói tới.

Chú họ toàn thân co giật một cách kịch liệt, giống như bị dọa phải vậy: “Cụ bà, tôi còn tưởng Tĩnh An Tuyển đã bị tháo rồi chứ.”

“Nơi đó giữ lại vẫn còn dùng, tại sao phải tháo dỡ chứ?” Bà cụ Lục nói một cách đầy đạo lý.

Mọi người nhìn nhau kinh ngạc, thần thái hết sức bất ngờ, còn Hy Nguyệt thì hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Cụ bà, Tĩnh An Tuyển là nơi nào vậy? Tại sao cháu chưa từng nghe nói đến nơi này vậy?”

“Tĩnh An Tuyển do tổ tiên nhà họ Lục xây dựng, lúc đó các thành viên trong gia tộc nếu như phạm lỗi thì sẽ được giao cho tộc trưởng và chủ mẫu xử trí chứ không giao đến công đường. Những người phạm vào mười tội ác lớn sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc nhưng lại không được rời khỏi nhà họ Lục đến những nơi khác sinh sống mà bị giam giữ ở Tĩnh An Tuyển suốt đời, đàn ông thì cạo đầu đi tu, phụ nữ xuất gia làm ni cô, cả đời phải tịnh tâm lễ Phật cho đến khi chết.”