Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1355




Đi vào trong xe Lục Sênh Hạ cúi thấp đầu, trong biểu cảm còn kèm theo vẻ đau buồn: “Chị dâu, chị đừng trách mẹ em, mẹ em có hội chứng của thời mãn kinh rất nghiêm trọng nên cần phải đi khám.”

“Chị nghĩ mẹ em sẽ không sao đâu.” Hy Nguyệt xoa đầu của cô bé khẽ an ủi.

Ở dưới chân núi Hoa Phi và Lâm Đại Dao đã đón Đỗ Chấn Diệp tới đây.

Khoảnh khắc nhìn thấy Đỗ Chấn Diệp hai mắt Lục Sênh Hạ trừng lớn.

Cậu ta đứng ở dưới một gốc hoa anh đào nở rộ, cơ thể cao to tao nhã, vô cùng ưu tú.

Làn da mịn giống như sứ đẹp đẽ dưới ánh mặt trời hiện ra vẻ quyến rũ. Các đường nét trên khuôn mặt sâu sắc và đẹp đẽ giống như là nữ thần Venus được chế tác cẩn thận bởi một con dao.

Lông mày rậm của cậu ta gợn sóng nhẹ nhàng, một đôi ánh mắt sáng chói giống như đá quý màu đen, nụ cười như trăng khuyết, lúc nghiêm nghị lại giống như những vì sao lạnh giá. Dưới cánh mũi anh tuấn là đôi môi mỏng hình vòng cung đẹp đẽ, màu môi nhạt như nước lại hồng như hoa anh đào nở rộ trên đỉnh đầu.

Lục Sênh Hạ cảm thấy trái tim nhỏ của mình như chậm mất nửa nhịp: “Chị dâu, anh trai vô cùng đẹp kia đi cùng với mọi người sao?”

“Cậu ta tên Đỗ Chấn Diệp là em họ của chị.” Hy Nguyệt cười gọi Đỗ Chấn Diệp tới rồi giới thiệu họ với nhau.

“Xin chào cô bé.” Đỗ Chấn Diệp mỉm cười, Lục Sênh Hạ cảm thấy ánh nắng đột phá tầng mây chiếu xuống tản ra trong lòng cô bé xua tan tất cả sương mù dày đặc và vẻ lo lắng.

“Xin…Xin chào anh Chấn Diệp. Em…Em không còn nhỏ nữa, em đã mười ba tuổi rồi, anh bao nhiêu tuổi?” Đầu lưỡi của Lục Sênh Hạ như thắt lại, nói chuyện cũng không lưu loát.

“Anh mười bảy tuổi rồi.” Đỗ Chấn Diệp cười.

“Vậy anh chỉ lớn hơn em bốn tuổi mà thôi, Không…Không lớn chút nào.” Đôi mắt to xinh đẹp của Lục Sênh Hạ chớp chớp hai cái giống như muốn cố gắng sửa chữa gì đó nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

Ôi chao, IQ hai trăm của cô bé chạy đi đâu rồi? Tại thời điểm quan trọng lại không đủ dùng?

Hy Nguyệt để ý thấy khuôn mặt của cô bé ửng đỏ.

Không phải là đang xấu hổ đấy chứ?

Cho tới bây giờ cô bé này chưa từng cảm thấy thẹn thùng với ai cả.

“Đi thôi, chúng ta nên xuất phát hăm hở tiến lên đỉnh núi.” Cô hét to rồi nắm tay con trai dẫn đầu chạy về phía trước.

Lục Sênh Hạ chạy tới bên cạnh sóng vai đi bên cạnh cô.

“Chị dâu, sao em trai của chị lớn lên lại đẹp như vậy chứ?” Giọng nói của cô bé rất nhỏ giống như là đang nói một mình.

“Em họ của chị lớn lên rất giống cô của chị, gen của nhà họ Hy cũng không tệ cho lắm.” Hy Nguyệt cười hì hì.

“Anh ấy không phải là người Giang Thành phải không?” Lục Sênh Hạ hỏi.

Hy Nguyệt lắc đầu: “Không phải, thằng bé đến từ thành phố Tinh Không.”

“Thành phố Tinh Không sao, thật là xa, nhưng mà giọng thành phố Tinh Không của anh ấy không nặng.” Lục Sênh Hạ gãi đầu: “Anh ấy học đại học rồi sao?”

“Ừ, sinh viên năm nhất của trường Harvard.” Hy Nguyệt gật đầu.