Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1294




Chương 1294

“Cái gọi là chuẩn bị bàn giao công ty cho Mã Ngọc Linh của ông ấy thực ra chỉ là giả vờ. Ông ấy chỉ muốn lợi dụng mối quan hệ giữa Tư Mã Minh Thịnh và gia đình họ Lục để giúp công việc kinh doanh của họ Mã mở rộng. Người thừa kế lý tưởng thực sự của ông ấy là Mã Ngọc Linh.”

Lục Lãnh Phong chế nhạo: “Mã Trúc Mai ở nhà dạy dỗ con cái cả ngày, hiểu thế nào được cách quản lý công ty còn Mã Ngọc Linh ở bên ông ấy mọi lúc, được dạy dỗ sâu sắc từ lời nói và việc làm của ông, và có rất nhiều kinh nghiệm quản lý. Bên cạnh đó, Mã Trúc Mai lại rất nghe theo lời Tư Mã Minh Thịnh, còn Vương Chí Cương có tiếng là bị vỡ quản nghiêm. Làm sao ông Mã lại nhìn có thể trừng mắt nhìn công việc kinh doanh của gia đình rơi vào tay một người ngoài tham vọng như Tư Mã Minh Thịnh?”

Hy Nguyệt tấm tắc nói: “Chắc chắn rồi, các nhà tư bản rất khôn ngoan. Vì vậy, vụ tai nạn xe hơi này là một đòn nặng nề đối với ông Mã. Nếu Mã Ngọc Linh chết, ông ấy sẽ không có người thừa kế. Vì vậy, đối với những gia tộc giàu có việc có nhiều con rất quan trọng, chí ít cũng không để tài sản gia đình rơi vào tay người ngoài.”

“Nhà họ Mã sẽ sớm thay đổi thời thế của mình.” Lục Lãnh Phong nhún vai, chậm rãi nói.

Hy Nguyệt kề cái miệng nhỏ đến bên tai anh: “Họ Mã hay là họ Lục?”

“Em đoán xem?” Lục Lãnh Phong búng trán.

Cô tinh nghịch lè lưỡi: “Người ta nói rằng chiến thần là bất khả chiến bại, đánh đâu thắng đó, nên câu trả lời là tự nhiên.”

Lục Lãnh Phong xoa đầu cô một cách âu yếm: “Nghịch ngợm!”

Hy Nguyệt ăn một miếng trái cây, khống chế giọng nói của mình đủ hai người nghe, lọt vào tai anh: “Thật ra em đã tính toán Tư Mã Minh Thịnh sẽ tống khứ Mã Ngọc Linh rồi đúng không?”

Lục Lãnh Phong khẽ nhướng đôi mày rậm, không trả lời, vẻ mặt thâm trầm ẩn chứa dấu vết độc đoán nắm giữ thế cuộc, hóa mây làm mưa, mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát.

“Mối nguy của nhà họ Mã sớm muộn gì cũng sẽ nổ ra, chỉ là bây giờ nó chỉ mới được kích hoạt trước.”

Hy Nguyệt khóe miệng nhếch lên một tia mỉa mai vô cùng: “Có câu nói tham thì thâm. Tình cảm gia đình nên là thứ quan trọng nhất trên đời này. Những người đặt tiền là trên hết, trước sau gì cũng phải hối hận.”

Ở đầu bên kia của du thuyền, Tư Mã Ngọc Thanh câu cá hồi lâu, cuối cùng câu được một con cá lớn.

Cậu rất thích thú, vui vẻ mang nó qua cho Hy Nguyệt xem.

“Chị xinh đẹp ơi, nhìn con cá em câu được, miệng nó rất to. Lát nữa chị sẽ làm món canh cá cho em, được không?”

“Được rồi, con cá này thật lớn, Ngọc Thanh quá lợi hại, chị muốn phong cho em danh hiệu Câu Tiễn.” Hy Nguyệt vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của, tuy rằng cậu không phải là một đứa trẻ rất xinh đẹp, nhưng dáng vẻ chiếc đầu nhỏ nhắn cũng rất dễ thương.

Tư Mã Ngọc Thanh vui vẻ chân tay cũng nhảy múa theo: “Em lại đi câu cá, em vẫn còn câu được nhiều lắm.”

Cậu cầm cái xô chạy về.

Sau hai giờ, mọi người đã trở lại.

Lục Sênh Hạ và Túi Sữa Nhỏ cũng bắt được vài con cá.

Khi Hy Nguyệt thấy đã đến giờ ăn trưa, liền vào trong cabin, nấu một nồi canh cá biển ngon lành.

Tư Mã Ngọc Thanh ăn một cách ngon lành: “Canh cá ngon quá, ngon quá, em thích nhất là uống canh cá chị xinh đẹp nấu.”