Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1263




 

Chương 1263

“Đi đâu?” Cô ngạc nhiên.

“Đi rồi em sẽ biết.” Anh xoa xoa đầu cô, đôi môi mỏng mở ra tạo lên một nụ cười mê người.

Cô giống như làm nũng ôm cổ anh: “Ma Vương Tu La, ngày mai chúng ta tới câu lạc bộ Tày chơi đi.”

Lục Lãnh Phong búng xuống cái trán của cô, dã tâm nhỏ này của cô, anh liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu: “Anh đã điều tra nhật ký quẹt thẻ rồi, thời gian giữa Tần Nhâm Thiên và Hứa Nhã Thanh kém nửa giờ. Nói cách khác, người em nhìn thấy kia đúng thật là đã quẹt thẻ của Tần Nhâm Thiên để đi vào.”

“Cho nên thật sự có người giả mạo anh ta, còn trộm đi thẻ của anh ta!” Cô vô cùng kinh ngạc.

“Có lẽ chính là bản thân anh ta cũng không chừng.” Lục Lãnh Phong nhún vai.

Đầu cô lắc như trống bỏi: “Không thể nào đâu, em đã gọi điện thoại cho anh ta, anh ta nói ở nhà xem côn khúc với bà nội mà, không thể nào ra ngoài.”

Một tia sáng cực kỳ sắc bén hiện lên trong mắt Lục Lãnh Phong: “Đừng sốt ruột, từ từ điều tra, là hồ ly thì sẽ luôn lộ ra cái đuôi.”

Ngày hôm sau vừa vặn là thứ bảy, nghe nói bọn họ muốn tới câu lạc bộ Tày, Lục Sênh Hạ cũng la hét đòi đi.

Lục Lãnh Phong đành phải đưa cô bé và Tiểu Quân đi theo.

Làm ban giám đốc, anh có thể đưa theo người nhà.

Hy Nguyệt không ngờ, ở chỗ này lại gặp Tần Nhân Thiên.

Lần này không phải chỉ có một mình anh ta, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Ngũ quan cô gái tinh xảo mà hoàn mỹ, dáng người cao gầy mà nóng bỏng, dùng cách nói chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn cũng không đủ để hình dung vẻ xinh đẹp của cô ta.

Cô ta mặc một bộ quần áo thoải mái, quần áo chững chạc, trang nhã lại không mất đi sự cao quý, vừa nhìn là biết không phải những người nổi tiếng trên mạng.

Hy Nguyệt âm thầm quan sát cô ta, không biết vì sao, cảm thấy cô ta có chút quen thuộc, giống như đã từng gặp ở nơi nào đó, đặc biệt là đôi mắt kia.

Đó là một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, ngập nước, tự mang theo phong tình mê người.

Theo bản năng, coi quay đầu nhìn Lục Lãnh Phong một cái, tìm được nguyên nhân cảm thấy quen thuộc rồi.

Lục Lãnh Phong cũng có một đôi mắt đào hoa, hai người đứng cùng nhau, đôi mắt đúng là rất giống, hoàn mỹ không thể bắt bẻ, chỉ là đôi mắt Lục Lãnh Phong sâu hơn một chút.

“Anh Thiên, anh có bạn gái?” Lục Sênh Hạ cười hì hì nói.

Tần Nhân Thiên ho khụ một tiếng, giới thiệu đơn giản với mọi người.

Cô gái tên là Hạ Dĩ Nhiên, là nhà sinh vật học, giống với Tần Nhân Thiên, thích thám hiểm, hai người kết bạn cùng nhau đi qua Thung lũng lớn Đông Phi, leo qua đỉnh Everest, còn xuyên qua rừng rậm Amazon.

Nhìn qua, bọn họ là người cùng chung chí hướng, trời sinh một đôi.

Hy Nguyệt nhoẻn miệng cười: “Anh, anh giấu thật là kỹ, đã sớm có bạn gái rồi mà cũng không nói cho bọn em biết.”

Hạ Dĩ Nhiên xua xua tay: “Mọi người đừng hiểu lầm, chúng tôi là bạn phượt, không phải người yêu. Hơn nữa, tôi lớn hơn cậu ta, ở trong mắt tôi, cậu ta chính là một thằng nhóc.”

Tần Nhân Thiên lộ ra một nụ cười cổ quái, tựa như có chút bất đắc dĩ: “Đừng cứ lấy chuyện tuổi tác để nói, cô nhỉ lớn hơn hai tuổi mà thôi, hoàn toàn có thể bỏ qua không tính.”

Lục Sênh Hạ che cái miệng nhỏ lại, nở nụ cười: “Ha ha, thì ra trên thế giới này cũng có người phụ nữ anh Thiên không trị được.”