Chương 762:
Hồ Diệp cúi đầu xuống nhìn đồng hồ trên tay mình rồi quay sang tôi nói: “Mới có bảy giờ tối thôi, còn chưa tới nửa đêm nữa mà? Cô ta trông thế này… Liệu có phải là những gì tôi đang nghĩ không?”
Tôi mím môi nhìn thăng về phía Mạc Hạnh Nguyên, bấy giờ cô ta đang trang điểm cực kì đậm, giữa mùa đông nhưng cô ta lại ăn mặc cực kì gợi cảm và lộ liêu, tất cá những nơi có thể lộ ra được cô ta đều trưng hết ra Một cô gái với gương mặt xinh đẹp, dáng người cao ráo thon thả có thể hấp dân được bao nhiều ánh mắt của người qua đường?
Bình thường thì tôi sẽ không suy nghĩ quá nhiêu về những chuyện này, nếu đổi thành một nơi khác thì chắc tôi cũng chẳng quan tâm gì mấy.
Thế nhưng bấy giờ nơi cô ta đang đứng là khu phố ăn chơi về đêm lớn nhất thủ đồ này, là địa điểm tụ tập ăn chơi hưởng lạc nổi tiếng và cô ta trong bộ quần áo và vẻ ngoài đó cùng hình ảnh này khiến đầu óc tôi buộc lòng phải suy nghĩ sâu xa hơn Hồ Diệp không dám chắc nên kéo tôi đi tới gân, tôi lập tức nghe thấy rõ môn một giọng nói xin xỏ của Mạc Hạnh Nguyên: “Tống giám đốc Lý, ông đã nói chỉ cần tôi đồng ý với ông thì ông sẽ đưa cho tôi tiên. Bây giờ tôi đã làm rồi, sao ông lại trở mặt không chịu nhận? Ông không thể làm như thế được!”
Người đàn ông đó bị cô ta dây dưa quá, cảm thấy phiền phức nên lấy mấy tờ tiên trong túi ra đưa cho Mạc Hạnh Nguyên rồi há miệng mãng mỏ.
Tôi bắt đầu ngu người, rõ ràng đây là giao dịch mua bán gì đó Sao chuyện này lại xảy ra được?
Dù Phó Thăng Nam không thèm quan tâm tới có ta nhưng Kiều Cân Ngôn yêu thương sẵn sóc cô ta như thế thì làm gì có chuyện anh ta để mặc cho Mạc Hạnh Nguyên sống buông thả bản thân mình theo cách rẻ mạt như thế?
Lấy được tiên, Mạc Hạnh Nguyên cúi xuống nhặt lên rồi vừa đếm vừa giơ tay ôm phần da thịt bị cô ta lộ ra ngoài rồi xoay người chạy vào trong câu lạc bộ đêm sau lưng Hồ Diệp giật mình ngạc nhiên, chân chừ mãi cô ẩy mới quay đầu sang nhìn tôi và khó hiểu hỏi “Người đó là Mạc Hạnh Nguyên đúng không nhỉ?”
Tôi nhìn sang hướng câu lạc bộ đêm bên kia rồi gật đầu: ‘Chắc là thế!” “Tại sao cô ta lại biển thành cái dạng này thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Sao đột nhiên cô ta lại ra nông nỗi thế này rồi? Cô ta sống thoải mái sung sướng và vẻ vang lãm cơ mà?
Chuyện gì khủng khiếp xảy ra khiến một người như thế phải sa sút đến mức này được chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi cũng cứng miệng không biết phải trả lời thế nào với chuỗi câu hỏi ập đến tới tấp nhưng súng liên thanh từ Hồ Diệp, tôi läc đầu: “Tôi cũng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra với Mạc Hạnh Nguyên, hình như Phó Thăng Nam có đưa cho cô ấy nhà cửa và xe, đó giờ tôi không hỏi tới cô ấy bao giờ và Kiều Cẩn Ngôn cũng cho cô ấy kha khá tiền tài của cải, Mạc Hạnh Nguyên không thế sa sút đến mức phải dùng cơ thể của mình để đổi lấy tiên tiêu xài được! Hồ Diệp mím môi nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Đi, chúng ta vào đó xem”
Xảy ra chuyện ở Hoàng Gia khiến tôi bắt đầu †rở nên nhát gan, tôi do dự trong chốc lát rồi lắc đầu nói: ‘Chúng ta đừng vào đó được không? Trong đó hôn loạn phức tạp lãm, không an toàn đầu! Hồ Diệp kéo tay tói nói: ‘Không có chuyện gì đâu mà, có tôi ở đây rồi cậu đừng lo lăng quá, hơn nữa chỉ cần chúng ta không gây chuyện trong những nơi thế này thì sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu nên cậu đừng lo”
Nói xong cô ấy bèn kéo tôi đi thăng vào trong cầu lạc bộ đêm, đây chính xác là một nơi để ăn chơi trác táng, vừa tới khu vực đón khách thì thứ âm nhạc đỉnh tai nhức óc D.J đang đánh bät đầu ập thăng tới, có rất nhiều nam nữ thanh niên trẻ mặc quần áo thiếu vải đứng cùng nhau trên sàn và lắc lư bay nhảy theo điệu nhạc, nhấc lên làn sóng thác loạn trong buổi tối đêm nay.
Hồ Diệp tức tối nói: “Mẹ ơi, đám người này điên hết rồi hay sao ấy? Chơi cái kiếu gì gắt thế này!” Nói xong cô ấy bèn kéo tay tôi đi xuyên qua đám đông, sau đó chúng tôi đứng ở một góc trống trải trên sàn nhảy để tìm Mạc Hạnh Nguyên nhưng tìm cả buổi trời văn chưa thấy cô ta đâu cả. Hồ Diệp bèn lên tiếng: “Sau cô ta lại không có trên sàn nhảy đấy nhỉ?”
Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: ‘Cô ấy cần tiên, chắc là bây giờ đang bận kiếm tiền rồi! Hồ Diệp võ trán mình, nói: “Đúng thế, sao tôi lại không nghĩ tới chuyện đó nhỉ?”
Chúng tôi ra quầy của câu lạc bộ đêm xem thứ, dường như chẳng có một người nào để ý đến chúng tôi nhưng có người lại ra quấy để hỏi thăm xem có em gái nào đi chơi đêm không, nhân viên phục vụ ngoài quầy bèn đưa cho ngươi đó một †ấm thẻ và chẳng nói thêm bất kì một điều gì
Tôi bắt đầu ngơ khác, không hiểu gì hỏi: Đó là cái gì thế nhỉ? Hồ Diệp lên tiếng giải thích: ‘Đó là thẻ phân bậc, nó cũng giống như chỗ ngồi bên ngoài cùng với những người khác và phòng riêng ở đây vậy.
Vì đây là nơi có rất nhiêu loại người khác nhau, vàng †hau lan lộn nên điều này còn có nghĩa răng bọn họ sẽ phục vụ hết tất cả các loại khách khác nhau.
Chặc hẳn người vừa mới đến quây hỏi là khách lạ, người từ nơi khác tới đây đi công tác hoặc là chạy tới đây tìm cảm giác mới mẻ, trên †ấm thẻ lúc nãy có số điện thoại để người đó tự chủ động liên lạc. Có lẽ cô gái đó đang ở trên lầu, lát nữa người nọ tự lên đó tìm là xong
Tôi vẫn chưa hiểu lắm: “Tức là sao ấy nhỉ?”
Hồ Diệp van kiên nhân giải thích: ‘Nói đơn giản thì trên lầu câu lạc bộ đêm này là khu chung cư, có lẽ vài căn nhà trên đó chính là nơi chứa mấy em xinh tươi mơn mởn của cầu lạc bộ ngồi chờ sản ở đây, dưới này sẽ có người chủ động lên lâu để tiêu tiên cho mẩy em ấy, nói thang ra trên kia là địa điểm mua bán”
Tôi nhíu mày: ‘Chắc là Mạc Hạnh Nguyên không thiếu thốn tiền bạc đến mức đó đâu nhỉ?”
Hồ Diệp nhún vai: ‘Lúc nãy thấy cô ta ở bên ngoài, tôi cũng không biết rốt cuộc có ta có thiếu thốn tiên bạc đến mức đó hay không nhưng tôi có thế chắc chắn được một điều rằng cô ta không còn liên lạc gì với Kiều Cấn Ngôn rồi.
Nghe nói Kiều Cẩn Ngôn sắp kết hôn với người khác rồi, đối tượng là con gái của một gia đình dòng dõi ở thủ đô mang họ Bách, con gái nhà người ta là trâm anh thể phiệt, hình như cô ấy vừa mới đi du học nước ngoài về. Cô gái đó mới hai mươi tuổi thôi, †ươi xanh mơn mởn nhưng đáng tiếc là vừa về tới nhà đã bị hai bậc cha mẹ nhét cho một cuộc hôn nhân, không biết điềm gở hay điềm lành!”
“Kiều Cẩn Ngôn?” Tôi thoáng chần chừ: “Anh †a kết hôn với gia đình trâm anh thế phiệt ư?” Thấy tôi có vẻ mặt hết sức kỳ lạ, Hồ Diệp lại cạn lời nói: “Đây là chuyện có từ mấy tháng trước rồi, lúc đó tôi đang bận rộn chăm sóc cho Tuệ Minh nên không nói cho cậu nghe về chuyện này.
Tôi nghe bảo khi đó con gái nhà họ Bách biết được chuyện Kiêu Cẩn Ngôn ăn chơi đàn đúm rồi đi với em này em nọ nên đã làm ầm lên đòi từ hòn nhưng bị cha mẹ ép buộc. Hôm nay trông thấy Mạc Hạnh Nguyên thể này tôi lại nghĩ tới lẽ cưới đang cận kề, hắn là nhà họ Kiều và nhà họ Bách cũng không muốn nhìn thấy cô ta cho làm”
Không biết phải nói thế nào, bát đầu từ cái ngày quen biết Phó Thăng Nam tôi đã đề phòng sự tôn tại của Mạc Hạnh Nguyên, bởi vì cái ơn đó nên tôi luôn là người lo lãng về sự lựa chọn của Phó Thăng Nam. T
hời gian trôi qua, hôm nay trông thấy Mạc Hạnh Nguyên thế này tôi lại không thể vui nổi, có lẽ là thời gian thấm thoát thoi đưa tôi đã biết Phó Thăng Nam sẽ không quyết định bỏ đi nữa và biết luôn cả đời này Mạc Hạnh Nguyên luôn thua tôi cái nhà họ Mạc Nói tới cũng buôn cười, khi con người ta được sinh ra trong gia đình giàu có hoặc có lịch sử lâu đời cũng như quyền thế và tiếng nói trong xã hội được người đời công nhận thì đứa trẻ đó luôn lớn lên cùng với sự tự tin.
Người ta thường nói chỉ có sức mạnh mới tạo nên được tự tin của một người nhưng có những lúc họ chỉ cần xuất thân và gia thể là được Thấy Hồ Diệp vân có ý định đi tìm Mạc Hạnh Nguyên, tôi vội vàng giữ cô ấy lại: “Chúng ta đi thôi, cảnh thứ vui vẻ và hào nhoáng bọn họ tôn thờ chẳng có gì hay ho cả, dù cô ấy có thiếu thốn tiên bạc vì lí do gì đi chăng nữa thì cũng không liên quan tới chúng ta đâu mà, đi thôi!”
Hồ Diệp hỏi lại: ‘Cậu không muốn xem thử bộ dạng củ Mạc Hạnh Nguyên bây giờ tư?” Tôi lắc đầu nói: “Không muốn, chẳng có gì hay ho để xem đâu mài! Thấy Mạc Hạnh Nguyên sống thất bại thảm hại thì tôi có thêm bớt được miếng thịt nào không?
Chỉ là một ánh mắt mà thôi, chúng tôi xem được cái gì của nhau? Dù cô ấy có sống thế nào, có khổ ra sao thì tất cả cũng sẽ trôi đi theo thời gian thôi mà đúng không? Hồ Diệp thấy thế bèn nhún vai: ‘Được rồi, không xem thì không xem vậy, đi thôi, chúng ta về!”
Đằng sau câu lạc bộ đêm có mộ cái ngõ nhỏ, dường như hôm nay Hồ Diệp cực kì thích chơi trò mạo hiểm mà tôi nghĩ đó là cái máu ăn vào sâu †rong xương tủy cô ấy rồi.
Trước kia cô ấy luôn phải dè dặt cẩn trọng từng bước đi, không dám làm bât kì chuyện gì sai trái nhưng bây giờ thì khác rồi, cô ấy thường nảy ra những ý tưởng cực kì quái lạ khiến cô ấy cảm thấy hào hứng rồi bắt đầu thử thách bản thân mình với nó.