Chương 740: Liên quan đến Hoàng Văn Tích (7)
Ông lão nhìn tôi cười nói: “Cháu đừng coi thường chỗ này, một ngày ở đây xe qua lại rất nhiều, ông chủ nói không thể tùy tiện cho xe bên ngoài vào đây được, bác là người làm công ăn lương, nên lúc nào cũng phải nghe theo chỉ đạo của ông chủ, cháu đừng nghĩ chỗ này hoang vu, nhưng cái cổng lớn mà ông chủ hay đi lại kia thì bình thường không một ai được phép ra vào đâu.”
Tôi tò mò hỏi tiếp: “Nhà máy nhìn hoang vu như thế này tại sao lại phải quản nghiêm ngặt như vậy? Chẳng nhẽ vẫn còn có người trong đấy hay sao?”
Ông lão lắc đầu nói: “Tôi không biết rõ ở đây có bao nhiêu chiếc xe nữa, nhưng thỉnh thoảng lại có vài chiếc mới có thể vào, kể cũng lạ, nhà máy này cũng chẳng có phòng làm việc nào mà mấy người đó cứ đi tới đi lui, tôi đi vào trong mấy lần cũng chẳng thấy gì, nghe nói ông chủ còn đặt một cái máy phát thanh, bình thường có phụ nữ hoặc trẻ con đến đây làm việc, nhưng mắt bác không tốt nên không nhìn rõ”
Tôi khẽ gật đầu, xem ra bọn họ quản lý rất cẩn thận, nhìn qua thì tưởng rằng chỉ có một mình ông lão ngồi đây canh cổng, nhưng thực ra lại vô cùng nghiêm ngặt, việc ra vào được kiểm tra rất kĩ càng, nói thẳng ra rất ít người có thể vào được đây.
Tôi đã biết đến phòng phẫu thuật này thì chắc chắn người khác cũng có thể tìm được. Khi thấy Vương Bảo Kỳ lái xe tới, tôi liên lịch sự chào tạm biệt ông lão rồi lên xe. Lúc ở trong xe, tôi có bắt chuyện nhưng cũng không nói quá nhiều.
Đến thành phố cũng đã vào buổi chiều, cả một ngày chưa ăn gì khiến dạ dày tôi cồn cào, nghĩ tới em bé trong bụng tôi nhanh chóng tìm một quán ăn rồi vào đó.
Khi vừa rút điện thoại định gọi tới cho Phó Thăng Nam, tôi bỗng thấy có vài cuộc gọi nhỡ từ anh. Tôi hay có thói quen để điện thoại ở chế độ im lặng nên không biết có người gọi tới, ngoài Phó Thắng Nam còn có Hoàng Văn Tích cũng gọi tới cho tôi.
Chäc Phó Thắng Nam gọi cho tôi hỏi xem tôi đã ăn cơm chưa, chắc cũng chẳng có việc gì quan trọng nên tôi quyết định sẽ gọi cho Hoàng Văn Tích trước.
Chưa kịp nhấp máy thì điện thoại của Phó Thăng Nam đã gọi tới: “Thắng Nam, anh bận trăm công nghìn việc mà vẫn dành thời gian để gọi điện cho em, em rất vui”
Anh ấy hỏi vặn lại: “ Xem ra em lại không ăn cơm đúng giờ rồi, sao lúc nãy em đi đâu lại không nghe máy? Em làm bận việc gì sao?” Người đàn ông này càng ngày càng giống như một đứa trẻ này, ngày nào cũng phải báo cáo 24/24.
Tôi nhẹ giọng trả lời: “Em nói với anh rồi mà, em hẹn với Vương Bảo Kỳ đi xem phòng phẫu thuật, vừa từ chỗ đó về, bây giờ em mới chuẩn bị ăn” Anh hừ lạnh một tiếng, cũng không trách gì tôi : “Sáng nay anh chuẩn bị bữa sáng cho em mà, em không ăn à?” Tôi đưa tay sờ mũi, chột dạ nói: “ Em ăn rồi, nhưng bây giờ lại đói cho nên em muốn ăn thêm một chút nữa” Sáng nay do quá vội, tôi vẫn chưa kịp ăn sáng.
Anh ấy thở dài, có chút bất lực: “ Em sắp làm mẹ rồi mà vẫn không biết chăm sóc bản thân, nếu không làm được thì để anh tìm cho em một bà bảo mẫu nhé?”
Tôi vội vàng từ chối: “Tạm thời không cân đâu, để thêm một thời gian nữa, em mới mang thai được hai tháng, em vẫn có thể tự chăm sóc bản thân cho tốt, nhà nhiêu người rồi thêm người nữa em không quen, tóm lại đợi bệnh của Tuệ Minh tốt lên, bụng em to hơn lúc đấy hãy tính đến chuyện tìm bảo mẫu, được không anh?”
Biết không thể nói gì, anh không còn cách nào khác đành đồng ý với tôi: “ Được, nhưng mà em phải tự chăm sóc tốt cho bản thân và con nhé”
Tôi mỉm cười, tôi biết anh ấy quan tâm tôi, gật đầu nói: “ Được em biết rồi, anh đừng lo lãng nữa nhé, chúng ta nói chuyện chính đi!”
Nhân viên phục vụ mang đồ ăn tới, tôi vừa ăn vừa nói: “Anh biết hôm nay em đi xem bệnh viện ở đầu không? Là một nhà máy ở ngoại ô, nhà máy đấy ngừng hoạt động rất lâu rồi, nhưng bọn họ vần sử dụng để làm phòng phẫu thuật ở đó Ngoài ra còn có năm bác sĩ và một vài phòng của bệnh nhân, nếu không để ý thì thật sự sẽ không ai biết răng bên trong nhà có những gì”
Anh khẽ “ừm” một tiếng, lên tiếng nói: “Phòng phâu thuật được đặt ở nhà máy là một sự lựa chọn khôn ngoan. Kín đáo, dễ dàng dịch chuyển, hơn nữa còn khó phát hiện, nhưng trước mặt chúng ta vân cần phải cẩn thận.
Những vấn đề xảy ra ở Ma Cao rất có thể là do người nhà họ Mục ra tay giở trò với anh, em ở bên đó phải thật cẩn thận, hai ngày nữa Trần Văn Nghị sẽ qua đó, tới lúc ấy bất luận là ở đâu, em đều phải đảm bảo bản thân được an toàn”
Tôi gật đầu, ít nhiêu cũng có thể đoán được Mục Dĩ Thâm đã âm thầm làm chuyện gì đó sau lưng, chuyện lần trước anh ta đã không thể thành công, với một người có tính cách như anh ta, chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua de dàng. Sau một hồi nói chuyện với Phó Thăng Nam, tôi nhanh chóng ăn hết cơm rồi chuẩn bị tới bệnh viện tìm Hoàng Văn Tích.
Nếu như Mục Dĩ Thâm đã muốn giở trò ở Ma Cao, vậy thì tôi sẽ đào cho anh ta một cái hố thật lớn ở Tân Châu, khiến anh ta không còn tâm trí ở Ma Cao nữa.
Phó Thăng Nam mới chỉ tiếp quản công việc ở cảng Ma Cao không lâu, mọi thứ bây giờ vân còn chưa ổn định, một khi Mục Dĩ Thâm đã muốn giở trò, vậy thì rất khó có thế đoán được trước anh ta sẽ làm gì.
Tại bệnh viện Tôi vừa đến bệnh viện thì nhìn thấy Hoàng Văn Tích đang mặc trên người một chiếc áo phao ở trong phòng bệnh nhân, tôi chau mày hỏi: “Cô mới đỡ được một chút sao lại vội vàng xuất viện rôi? Bác sĩ nói như thể nào?”
Cô ấy quay đầu nhìn tôi, hơi sững người rồi nói: “Tôi không sao, bệnh này cũng chẳng phải ngày một ngày hai, tôi về nhà tự nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ là được”
Tôi không khuyên được cô ấy, đành thở dài nói “Bây giờ cô ở một mình, phải biết lo cho bản thân, đừng ngược đãi bản thân nữa, bất kể có chuyện gì xảy ra thì cô vân phải tiếp tục sống. Nếu đã biết răng chẳng thể thay đổi được gì nữa, vậy thi lại càng phải sống tốt hơn. Cô bây giờ không chỉ còn sống cho một người, mà là cuộc sống của hai người, cô nhất định phải thay cô bé sống tốt.”
Có lẽ hiếu ra những gì tôi vừa nói, Hoàng Văn Tích dừng lại động tác trên tay, quay đầu nhìn tôi rồi nói “Tên của cô bé ấy là Lê Yến Nhi” Tôi sững sờ vài giây, hỏi tiếp: “Cô có liên hệ được với cha mẹ của cô bé đó không? Nếu như đã không thể làm gì được thì chỉ băng thay cỏ bé làm tốt bốn phận của một người con.”
Hai mắt rưng rưng, cô lắc đầu nói: “Không, cô bé không có cha mẹ, cô bé là cô nhi, cha tôi đón cô bé từ cô nhi viện về, từ nhỏ cô bé đã bị cha mẹ bỏ rơi, cho nên cha tôi mới mượn cớ nhận nuôi cô bé, để cô bé ở lại nhà tôi.