Chương 720: Tìm cơ hội sống sót cho con gái (7)
Ngẩng đầu nhìn anh, xem ra đã lâu không nhìn kỹ người đàn ông này, dường như anh có chút tang thương, tôi hoảng sợ một giây, nhìn anh, tôi cười nhạt: “Cho nên, trong mắt anh, em là kẻ vô dụng không có năng lực tự vệ? Là một đứa ngốc không biết gì trong mắt anh?”
Anh ngừng lại, đôi mắt đen láy xẹt qua: “Em biết anh không có ý đó mà” Tôi buồn cười: ‘Nhưng đó chính là ý tứ trong lời nói của anh”
Tôi lại nói: Quên đi, anh không cãn giải thích nhiều như vậy, chỉ cần chăm chỉ làm việc, đừng đem cảm xúc vào công việc, không tốt đâu” Ra khỏi văn phòng, cửa thang máy mở ra, tôi đi thẳng vào.
Thấy Phó Thắng Nam cau mày, tôi chỉ cười nhạt rời đi. Tôi biết rằng phần lớn vấn đề trong chuyện của Mục Dĩ Thâm là do tôi. Tôi đã không giải thích rõ ràng. Đó cũng là lỗi của tôi. Nhưng con người đôi khi rất phức tạp, có thể giải quyết trong một câu nhưng lại phải tổn thương nhau thì mới chịu.
Khi ra khỏi thang máy, tôi lại gặp Chu Mai, nhìn thấy dáng vẻ của cô ta, cô ta dường như cố ý đợi tôi, khi nhìn thấy tôi, cô ta mỉm cười như mọi khi: “Thưa cô, cô về à?” Tôi mỉm cười và gật đầu: “Ừ!”
Từ trong thang máy đi ra, cô ta nhìn tôi, muốn nói lại thôi, đi được vài bước thì tôi dừng lại nói: “Dạo này thấy cô làm việc rất chăm chỉ. Có yêu đương không? Đến tuổi của cô chắc là cũng bị người nhà giục rồi nhỉ?” Cô ta hơi ngạc nhiên, tôi đột ngột hỏi thế, nhưng vẫn cười nói: “Cũng may là bố mẹ tôi khá thoáng, chưa gặp phải người ưng ý, họ cũng tôn trọng tôi!
Tôi mỉm cười: “Tôi thấy Vương Văn đối xử với cô cũng khá tốt, hai người có quen nhau không?” Tôi không biết có phải vì tôi đột ngột đề cập đến mối quan hệ với Vương Văn hay không. Cô ta đột nhiên trở sâm mặt. Mặc dù đã cổ gắng hết sức để kiềm chế nhưng tôi không khó để nhận ra.
Trâm mặc một chút, cô ta nói: “Anh ãy và tôi là bạn bè bình thường. Anh ấy có người mà anh ấy thích, nhưng đó không phải là tôi, vì vậy đừng hiểu lầm tôi, thưa cô. Giữa tôi và anh ấy không có gì.
Tôi hiện tại thực sự chưa muốn yêu. Công việc là điêu quan trọng nhất. ” Tôi trâm ngâm gật đầu, cười và nói: “Công việc cũng quan trọng như tình yêu. Một người một phụ nữ kết hôn vội vàng thì không nên, phải đối mặt với tình cảm của mình.
Khi tôi còn trẻ, Phó Thẳng Nam và tôi không được hưởng thụ cảm giác yêu đương. Cuối cùng thì kết hôn trong mơ hồ, giờ nghĩ lại vẫn thấy hơi tiếc.
Con người đúng là thích nói chuyện yêu đương hơn.” Đôi mắt cô ta hơi sáng lên, cô ta nói: “Cô và tổng giám đốc Nam không yêu đương mà kết hôn luôn à?”
Tôi gật đầu nói: “Tôi và anh ấy cưới nhau trước rồi mới yêu sau. Hồi đó do bố mẹ tôi mai mối. Ông nội anh ấy và bà tôi là bạn tốt của nhau nên chúng tôi kết hôn.”
Trên mặt cô ta có chút kinh ngạc: “Cô và tổng giám đốc Phó không được tự do yêu đương à?” Tôi gật đầu, vẻ ngạc nhiên trên mặt cô ấy lộ ra một chút: “Tôi vốn tưởng rằng hai người là tự do yêu đương. Hóa ra là tình nghĩa giữa cha mẹ hai người, nhưng tôi nghe đồng nghiệp nói rằng nhà họ Phó rất để ý dòng dõi”
Tại sao điều này nghe có vẻ hơi sai sai? Tôi không thể không mỉm cười, nhưng tôi đã phản ứng lại. Người trong công ty không biết nhiều về thân thế của tôi, cho nên nhiều năm qua luôn nghĩ tôi trèo cao lên Phó Thắng Nam, đến mức cô ta luôn cảm thấy mình cũng không kém hơn tôi, cô ta nghĩ mình có đủ tư cách để xứng đáng với Phó Thăng Nam Nghĩ đến đây, tôi không khỏi nở nụ cười: “Cô Chu Mai, cô có quen với Cục trưởng Chu của Bộ Khoa học và Công nghệ không?”
Cô ta sửng sốt một chút, läc đầu: “Tôi không rõ lãm, sao cô lại đột nhiên hỏi?” “Không!” Tôi khẽ läc đầu, chuẩn bị rời đi “Muộn rồi, tôi không nói nữa, tôi đi trước nhé”
Cô ta dường như muốn nói điều gì đó, nhưng khi thấy tôi chuẩn bị rời đi, cô ta hơi sửng sốt và nói: “Đi thong thả” Lúc rời khỏi công ty, trong điện thoại có tin nhăn xin lôi của Phó Thăng Nam, tôi chỉ liếc mắt nhìn rồi nhét điện thoại vào túi mà không phản ứng nhiều Không phải đang tức giận gì anh ấy, nhưng đôi khi, có một số việc, không cần thiết phải nói quá rõ ràng Dưới tòa nhà của công ty, Âu Dương Noãn gọi điện thoại, tôi vừa nghe điện thoại liền nghe thấy tiếng thở dài của cô ấy: “Thẩm Xuân Hinh, cậu đang làm gì vậy? Minh sắp bị mốc lên rồi, cậu có bận không?”
Tôi nhìn đồng hô, hai giờ chiêu, tôi đột nhiên nhận ra răng Phó Thắng Nam có thể chưa ăn trưa. Anh ấy đến chỗ Mạc Đình Sinh vào sáng nay, sau đó anh ấy bận đi tìm tôi “Thẩm Xuân Hinh, người đâu rồi? Sao cậu không nói chuyện, có chuyện gì vậy?”
Giọng Âu Dương Noãn lại từ đầu dây bên kia vang lên, tôi định thần lại, nhanh chóng nói vào điện thoại “Mình ở đây, có chuyện gì vậy?” “Cậu có biết công ty của Mục Dĩ Thâm ở đâu không? Mấy ngày nay tớ đến Bäc Kinh không liên lạc được với anh ấy, điện thoại không liên lạc được, trên Zalo anh ấy cũng không trả lời tớ. Anh ấy bị sao vậy?”
Có thể nghe ra sự lo lăng của Âu Dương Noãn Nghĩ đến mình buổi sáng mới gặp Mục Dĩ Thâm, không khỏi nhíu mày, nói vào điện thoại ”
Thủ đô có rất nhiều phong cảnh. Cậu tranh thủ ra ngoài đi dạo. Mục Dĩ Thảm ước chừng gần đây anh ây bận công việc, chäc không có thời gian chăm sóc cậu.”
Cô ấy thở dài và có chút cáu kỉnh: “Cái gì chứ, mình biết anh ấy bận, nhưng anh ấy đâu thế bận cả 24 giờ một ngày? Mà ngay cả khi anh ấy bận, cũng không có thời gian nhìn điện thoại một cái? Minh chưa bao giờ yêu cầu anh ẩy trả lời cuộc gọi của tớ bất cứ mọi lúc, nhưng đã mấy ngày như vậy, anh ấy ít nhất nên xem tin nhăn trên điện thoại, anh ấy nên trả lời cho mình!”
Tôi đau đầu, nói: “Mình không biết địa chỉ tập đoàn Thuận Phát ở thủ đô, nhưng theo mình biết, Mục Dĩ Thâm cũng không có ở đó đâu.”
Cô ấy lại thở dài một hơi: “Đúng vậy, mình không biết Mục Dĩ Thâm gần đây đã xảy ra chuyện gì. Mình luôn cảm thấy anh ấy đang cố ý tránh mặt mình, không muốn gặp mình, mình không biết mình đã làm gì sai, Thẩm Xuân Hinh, cậu nói đi, có phải anh ấy đã gặp được người mình thích nên…”
“Âu Dương Noãn, cậu thích anh ta đến mức đó sao?” Tôi không biết phải thuyết phục cô ấy như thể nào, Mục Dĩ Thâm đối với cô ấy không chân thành, lúc đầu tôi cũng không biết nên đã đồng ý, nhưng bây giờ bản chất của Mục Dĩ Thâm đã bị vạch trần.
Nếu tôi không nói lời nào, khiến cậu ấy càng ngày càng lún sâu, tôi có chút lo lăng cậu ấy sau này sẽ hận tôi! Đầu bên kia điện thoại im lặng, Âu Dương Noãn nói: “Mình không thể nói, nhưng kiểu như mình đã lên kế hoạch chung sống với anh ấy và muốn ở bên anh ấy mãi mãi, Thẩm Xuân Hinh, mình biết đem hết cảm xúc đặt ở một người đàn ông là không tốt, nhưng mình không thể kiểm soát được bản thân.
Mình lớn thể này rồi, lân đầu tiên bị người khác làm cho rung động, cậu biết đẩy, suốt mấy ngày nay mình không thế gặp anh ấy rồi. Mình muốn đến nhà họ Mục tìm anh ấy, mình biết mình rất hèn mọn, xấu tính, nhưng mình không tự chủ được!