Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 709




Thấy tôi đứng dưới tòa nhà, họ dừng xe và ríu rít vẫy tay gọi, tôi lên xe, Hồ Diệp dúi vào tay tôi một chiếc túi chườm nóng, tôi ngơ ngác, cô ấy cười bảo: “Trời lạnh quá, vừa nãy đi ra ngoài Nguyên Vũ đã mua hẳn hai cái cho tôi với cô!” Tôi ngây ra, thấy hơi bất ngờ về sự chu đáo của chàng trai này, không thể không nói lời cảm ơn cậu ta.

Vẫn như mọi khi, Nguyên Vũ đáp lại tôi bằng một nụ cười chân chất, rồi khởi động xe.

Thấy bên cạnh Hồ Diệp có một túi đồ lớn, tôi hơi tò mò: “Cô mang gì đi thế?” Cô ấy cười híp mắt, nói: “Toàn đô ăn ngon, Nguyên Vũ bảo lát nữa thử váy cưới chắc chắn rất mệt nên phải bổ sung năng lượng”

Tôi líu lưỡi, không biết nên nói gì, nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Hồ Diệp thì cảm thấy mừng cho cô ấy, thì ra khi một người đàn ông yêu chiều một người phụ nữ, cậu ta thực sự có thể biến cô ấy thành một đứa trẻ hạnh phúc.

Thấy tôi chỉ cúi đầu cười, Hồ Diệp kéo tay tôi bảo: “Đúng rồi, cô với Phó Thắng Nam có định làm lại đám cưới lần nữa không?” Tôi lắc đầu: “Không làm nữa, đã làm một lân rôi, thủ tục rườm rà phức tạp mất nhiều thời gian lắm, vả lại chuyện của Tuệ Minh vẫn chưa giải quyết xong, bọn tôi cũng không có thời gian để chuẩn bị”

Cô ấy ờ lên một tiếng, nhìn tôi và nói: “Xuân Hinh, tôi nhờ cô một việc được không?” Tôi hơi ngẩn ra, gật đầu: “Dĩ nhiên là được!” “Thật nhé?” Có vẻ như cô ấy rất mừng rỡ: “Quanh tôi cũng chẳng có bạn bè gì mấy, tôi nghĩ không biết đến hôm đám cưới cô có thể làm phù dâu cho tôi không?”

Tôi hơi sững sờ: “Không phải phù dâu phải là con gái chưa chồng sao? Tôi kết hôn rồi mà, như thế không thích hợp” “Gì mà không thích hợp? Mấy cái quy tắc đều là chết, người thì sống, tôi không bận tâm đến những thứ đó, với lại tổ chức đám cưới là để cho vui mà.”

Tôi nhìn vẻ mong đợi của cô ấy, đành phải gật đầu: “Ừ, vậy thì được, nhưng khi nào thì hai người tổ chức đám cưới?” Cô ấy nhìn Nguyên Vũ, giơ tay níu áo Nguyên Vũ, hỏi: “Anh yêu, đám cưới của chúng mình là ngày mười lăm tháng sau nhỉ?” Nguyên Vũ ngán ngẩm đỡ trán: “Là mùng năm!”

Cô ấy nhe răng cười, nhìn tôi đáp: “Mùng năm tháng sau nhé!” Tôi gật đầu, nhưng đột nhiên sực nhớ ra, nhìn cô ấy bảo: “Chắc vừa rồi tôi phấn khích quá nên quên chưa nói với cô, tôi đang có bầu, làm phù dâu cho cô không tốt đâu”.

Cô ấy ngỡ ngàng, tròn mắt ngạc nhiên, mừng rỡ hỏi: “Cô có bâu rồi hả? Thật hay đùa đấy?” Nhìn cô ấy đã làm mẹ mà vẫn hoa chân múa tay vui sướng, tôi không khỏi bật cười theo: “Ừ, thật trăm phần trăm, gần hai tháng rồi, nhưng hình như tôi không có triệu chứng gì nên có vẻ là không nhận ra.”

Cô ấy quá phấn khích, kéo tay tôi bảo: “Hay quá, sau này bé Dương có em rồi, cô đã nói chuyện này với chú ba chưa?” Tôi mỉm cười, lắc đầu: “Vẫn chưa, còn sớm quá, mẹ tôi nói đợi sau khi thai nhi ổn định rồi thông báo với mọi người, nhân tiên làm bữa cơm mời mọi người.”

Cô ấy gật đầu lia lịa: “Cũng phải, đúng rồi, tốt quá!” Cười một lúc, lại chợt thây có gì đó không đúng, nhìn tôi và bảo: “Cô đang có bầu mà vẫn đi thử váy cưới với tôi, thế thì mệt lắm, bọn tôi đưa cô về trước!”

Tôi không nhịn được cười, kéo cô ấy lại bảo “Cô đừng làm quá lên thế, cô cũng làm mẹ rồi mà, có sao đâu, chỉ đi cùng cô đến thử váy cưới thôi, không ảnh hưởng gì đâu”

Cô ấy ngẩn ra, rồi gật đầu và lại bãt đầu cười hớn hở Không biết có phải do cô ấy và Nguyên Vũ yêu nhau hay không mà tôi cảm thấy cô ấy đã thay đổi rất nhiều, Hồ Diệp của trước kia không hay cười, như một cô búp bê xinh đẹp không thể chạm tới, cô độc và lạnh lùng, còn Hồ Diệp của lúc này giống như một nàng công chúa nghịch ngợm, như một đứa bé tràn đầy hy vọng và thiết tha yêu cuộc sống, trong mắt cô ấy mọi thứ đều tốt đẹp.

Tôi chợt nhớ tới một câu nói, yêu đúng người, người đó sẽ mang đến cho bạn niềm hy vọng và sự tốt lành, yêu nhầm người, người đó sẽ kéo bạn vào địa ngục, cùng quan giữa tai ương Không thể nào đoán định được Thẩm Minh Thành đối với Hồ Diệp là tốt hay xấu,

nhưng chí ít bây giờ, Nguyên Vũ chính là sự cứu rồi của Hồ Diệp Không bao lâu, chiếc ô tô đã đậu lại trước một cửa hàng áo cưới, tôi và Hồ Diệp xuống xe liên được mấy lẻ tân dân vào trong cửa hàng Cửa hàng trưởng đứng cạnh Hồ Diệp và giới thiệu cho cô ấy kiểu dáng và chủ đề của những chiếc váy cưới,

nhưng Hồ Diệp có chính kiến riêng của mình, kéo tôi lại chọn ngay lấy vài bộ để lát nữa mặc thử Váy cưới là giấc mơ của con gái, hầu như bất kể cô gái nào cũng yêu khoảnh khác khoác trên mình bộ váy cưới Hồ Diệp vào phòng thay đồ thử váy cưới, tôi loanh quanh trong cửa hàng ngăm nghía, thứ đồ đẹp nhất rực rỡ nhất luôn được người ta trưng bày ở vị trí bắt mắt nhất, bất kể thứ đồ gì cũng vậy.

Ngó thấy một bộ váy cưới treo riêng trong tủ kính bên cửa số, tôi không khỏi dừng bước trầm trô “Đây là mâu mới trong bộ sưu tập thu đồng năm nay, thiết kế dựa trên gam màu sâm-panh và bông tuyết làm chủ đạo, ngụ ý cho lãng mạn và hạnh phúc”

Cửa hàng trưởng thấy tôi ngăm nhìn bộ váy, rất nhiệt tình giảng giải với tôi Tôi khẽ gật đầu, khen ngợi chân thành: “Bộ váy cưới này đẹp thật đấy, đã có ai đặt chưa?” Bình thường, một chiếc váy cưới như vậy về cơ bản đều đã có người trả giá cao để đặt trước, bày trong cửa hàng phân lớn là để hút khách.

Cửa hàng trưởng gật đầu: “Vâng, đã đặt từ rất lâu rồi, nhưng mãi mà vị khách đó chưa đến lấy, chúng tôi cứ bày ở đây thôi” “Tại sao thế?”

Theo lý mà nói thì chiếc váy cưới như vậy phải được lấy rồi mới đúng, để lâu như vậy là bởi mãi vân chưa làm đám cưới sao? Cửa hàng trưởng lắc đầu: “Chúng tôi đã gọi điện hỏi vị khách đó, người ta nói có khả năng tạm thời không dùng đến, cứ để ở cửa hàng một thời gian, chắc có lẽ là đám cưới đã bị hoãn lại”

Hồ Diệp mặc váy cưới xong đi ra khỏi phòng thay đồ, nhấc tùng váy và nói: “Tùng váy dài quá, nặng ơi là nặng!” Chúng tôi ngoái lại nhìn, hiển nhiên là đẹp ngỡ ngàng, trời sinh Hồ Diệp mang vẻ đẹp cổ điển, gương mặt trái xoan, cổ cao ba ngấn, làn da trăng nõn nà, chiếc váy cưới làm tôn lên hết mọi ưu điểm của cô ấy, đẹp là điều tất nhiên Cửa hàng trưởng không kìm được xuýt xoa: “Cô Diệp, bộ váy cưới này hợp với cõ quá, da cô trăng, mặc váy cưới lại càng tôn thêm trăng.”

“Tháng sau là tháng mười hai, thời tiết thủ đô rét mướt, bộ váy cưới này mỏng quá, sợ là sẽ lạnh!” Hồ Diệp nói, soi vào gương trang điểm một lúc, ngoảnh lại nhìn tôi bảo: “Xuân Hinh, cô thấy sao?” Tôi nhìn cô ấy, gật đầu bảo: “Đẹp lãm, nhưng tôi cũng nghĩ giống cô, sợ là sẽ lạnh”

Ánh mắt tôi liếc bộ váy trong tủ kính, tôi nhìn cửa hàng trưởng ướm hỏi: “Cô này, có thể để cô ấy thử bộ này được không?” Hồ Diệp cũng đưa mät ngó sang, nhìn bộ váy cưới trong tủ kính: “Đẹp thế, nhưng mà, chắc bộ này người ta đã đặt rôi, mặc thử không hay đâu nhỉ” Cửa hàng trưởng tươi cười, đáp: “Có thể mặc thử, chủ nhân của bộ váy cưới này có để lại lời nhăn nói răng nếu có ai muốn thử van có thể cho phép.”