Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 570




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 570: Khởi đầu ngọt ngào (6)

 

“Hành động như thế có khác gì gián tiếp giết người không?” Bảo Lâm nói, “Tôi chỉ nghĩ là cô đã đi lạc và không tìm được ai, vì vậy tôi cũng không muốn truy cứu. Nếu như đêm đó Thẩm Xuân Hinh không ra được khỏi hang động, cô ấy gặp phải nguy hiểm gì thì sao? Có phải ngay từ đầu cô đã có ý xấu?” Đoàn Thanh Lan bị tất cả công kích, nhất thời suy sụp, “Không có chứng cứ, sao mấy người cứ khẳng định tôi không gọi cho ai? Âu Dương Noãn, cô nghĩ gì lại nói thế? Cô không có đầu óc sao?” “Được rồi, vậy tự cô giải thích đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Âu Dương Noãn hỏi, chờ đối phương giải thích.

“Tôi nhìn thấy Thẩm Xuân Hinh rơi vào hang động, nên liền xung phong tìm người đến cứu.

Ngọn núi ấy vốn rất lớn, cảm giác vê phương hướng của tôi cũng không được tốt. Tôi lạc đường, rồi trời mưa to, khi tôi tìm được đường trở về thì các cô cũng đã về. Lúc đấy, tôi quá mệt mỏi và buồn ngủ nên vào thẳng trong lều nghỉ ngơi!” Cô ấy cực kỳ nghiêm túc phân trần!

Nhưng Âu Dương Noãn đột nhiên cười lớn, châm chọc nói: “Nói cho tôi biết, lúc đó ai đưa Thẩm Xuân Hinh trở lại?” Cô ta sửng sốt một chút, mới nói: “Còn ai vào đây, cô đưa cô ta trở về, tôi ở trong lều chỉ nghe thấy tiếng mấy người, cũng không biết mấy người trở lại bằng cách nào!”

Âu Dương Noãn cười nhạo, “Cô nói vừa mới trở về, liền thấy chúng tôi nên lập tức vào lều nghỉ ngơi. Bây giờ cô lại nói cô ở trong lều mới thấy chúng tôi, còn nói không thấy ai là người đưa Thẩm Xuân Hinh trở về. Đoàn Thanh Lan, cô thực sự không xứng với những điều dạy của Phật!” “Su “Quên đi!”

Tôi nói, không muốn tiếp tục tranh cãi về chuyện này nữa, “Những chuyện này đâu còn quan trọng nữa, mà là cô, Đoàn Thanh Lan!” Nhìn cô ấy, tôi trịnh trọng nói: “Cô có từng nghĩ, nếu đêm đó Âu Dương Noãn không thì thấy tôi và Bảo Lâm, thì kết quả cuối cùng sẽ thế nào không? Ngọn núi đó rất dễ bị sạt lở. Nếu có chuyện gì xảy ra, tính mạng của tôi lẫn Bảo Lâm đều sẽ gặp nguy hiểm. Cô ghét tôi, tôi biết, nhưng cô làm điều này, đã bao giờ nghĩ đến hậu quả chưa?” Đoàn Thanh Lan cúi đầu, không nói nữa.

Một lúc sau, Dương Ánh Tuyết lên tiếng: “Đoàn Thanh Lan, tuy rằng tôi không hiểu tại sao cô lại làm thế, nhưng ít nhất theo quan điểm của tôi, chúng ta không thể đi chung một con đường nữa. Trong tương lai, cô đừng liên hệ với chúng tôi. Cũng như chúng tôi coi như chưa từng gặp cô, dù vậy, vẫn mong cô sau này bình an vô sự!”

Bảo Lâm nói: “Kỳ thực, bất luận xích mích thế nào, mâu thuẫn bạn bè ra sao, tôi nghĩ vẫn có thể bỏ qua nếu đủ khoan dung và tha thứ. Nhưng Đoàn Thanh Lan, cô đã chạm đến giới hạn. Trước khi gặp cô, tôi một lòng hướng Phật, luôn từ bi và độ lượng với mọi thứ. Nhưng cô đã khiến tôi thay đổi quan điểm. Cảm ơn cô đã cho tôi hiểu thế nào là “giả nhân giả nghĩa”

” Đoàn Thanh Lan hai tay đan vào nhau, nhìn sắc mặt khó coi của bọn họ, từ bất bình bỗng chuyển sang tức giận, sau đó nhìn tôi nói: “Thẩm Xuân Hinh, dùng người khác để hạ bệ tôi, không phải cô nghĩ ra, thì không ai nghĩ ra cả. Kinh tởm!” Sau đó, cô ta nhìn vài người rồi chế nhạo, “Các người đều cho rằng mình bây giờ rất cao quý phải không? Tôi nói cho mấy người biết, không phải tôi ghê tởm nhất trên đời này. Mà là Thẩm Xuân Hinh, chính là cô. Rõ ràng nấy giờ cô không nói một lời, nhưng mỗi người ở đây đều đang vì cô, giúp cô giải tỏa cơn giận. Đúng là rất khôn ngoan!” Tôi cau mày, cảm thấy cực kỳ khó chịu với cô ta. Không phải bởi những lời vừa rồi, mà là cô ta đang bóp méo sự thật quá nhiều.

“Cút đi!” Âu Dương Noãn thẳng thắn, lạnh lùng nhìn cô ta một cái, “Tôi muốn khuyên cô, sau này tốt nhất không nên gây chuyện với chúng tôi, bằng không, tôi không đảm bảo là mình sẽ gây ra chuyện gì đâu.” “Cô cho rằng tôi sợ cô sao?” Đoàn Thanh Lan “hừ” lạnh một tiếng “Chỉ dựa vào gia đình, thật nực cười!” Nói xong, cô ta đi thẳng ra khỏi bệnh viện.

Âu Dương Noãn gần như bật dậy vì lời nói của cô, nhưng Dương Ánh Tuyết đã kịp giữ cô lại.

Khi Đoàn Thanh Lan rời đi, bầu không khí trong phòng có phần trầm mặc. Đã cùng trải qua khó khăn, giờ lại đột ngột xảy ra chuyện, ai cũng cảm thấy xuống tinh thần.

Bảo Lâm và Dương Ánh Tuyết có việc nên đi trước, tôi ở lại bệnh viện.

Âu Dương Noãn suy nghĩ một lúc rồi hỏi, “Mục Dĩ Thâm đi đâu rồi?” Tôi đỡ trán, không khỏi nói: “Sau tai nạn của cậu, dự án thôn Hòa An bị dừng lại. Bây giờ anh ấy có rất nhiều chuyện phải giải quyết, nên không thể cùng cậu mọi nơi, mọi lúc được”

Cô gật đầu, cong môi nói: “Đúng vậy, anh ấy cả đêm qua không ngủ, hôm nay bận nhiều việc như vậy, không biết có chịu nổi không?” Tôi cười, “Được rồi, cậu nên chăm sóc thân thể trước, sau đó mới chăm sóc cho anh ấy” Cô ấy vụng trộm nhìn tôi, “Mục Dĩ Thâm nói là Phó Thắng Nam bảo cậu chuyển đến chỗ của anh ấy?

Vào thời điểm quan trọng, anh ấy sẽ không làm được. Mình nghĩ nó nằm ở vấn đề tâm lý. Trước đây mình không hiểu rõ về anh ấy lắm nên không thể hỏi được!” Tôi nghĩ ngợi rồi nói: “Thật sự không ổn, cậu thử hỏi Linda đi, cô ấy trước đây theo dõi ông Thâm”

Cô ấy lẩm bẩm đoán, “Cậu có nghĩ trước đây có một cô gái rất đặc biệt yêu anh ấy, rồi khi người con gái đó rời đi, anh ấy mất đi cảm giác. Mặc khác, anh ấy lại là người giàu có, rất giàu có. Thử nghĩ xem, một người đẹp trai, chững chạc và có địa vị như vậy, tại sao đến bây giờ vẫn chưa lập gia đình, cũng không có phụ nữ vây quanh?” Tôi bu môi, “Cậu không phải phụ nữ à?” Cô day day trán nói: “Ý mình bảo là trước đây!” “Hỏi Linda đi!” Tốt nhất vẫn là đi tìm hiểu nguyên nhân sâu xa.

Cô chuyển đề tài, nói chuyện phiếm với tôi, “Nhìn tình hình hiện tại bây giờ của cậu, tí nữa định đi với Phó Thắng Nam à?” Tôi khế thở dài, và nói với vẻ phức tạp, “Thực ra, mình không biết chính xác mình phải làm gì tiếp theo? Có rất nhiều thứ nằm ngoài kế hoạch của mình. Vì nghĩ về quá khứ, mình đã từ chối Phó Thắng Nam và đẩy anh ấy ra. Vì mặc cảm tự ti, khiến mình không dám để anh ấy đến gần mình, nhưng có điều mình không thể phủ nhận. Trong lòng mình yêu anh, nhớ anh và muốn dựa dẫm vào anh. Mình còn biết rõ hơn ràng, ngoại trừ anh ra, chắc trên đời này không còn ai yêu mình nhiều như thế ”