Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 527




Chương 527: Đơn ly hôn 6

 

Trong phòng họp, Linda đang giải thích về quy trình và những điểm quan trọng trong trong dự án, sau đó những người bên Phó Thiên nói rõ những gì chúng tôi cần làm để có thể kết hợp với bên họ.

Là người phụ trách toàn bộ dự án, tôi đương nhiên phải tính đến tất cả các chỉ tiết an toàn, các vấn đề trong quá trình làm việc với nhân viên của Phó Thiên và cả những xích mích và cả các vấn đề nảy sinh trong quá trình hợp tác.

Bàn bạc công việc xong, hai bên ký hợp đồng.

Ngày khởi công công trường, người phụ trách dự án của cả hai bên đều phải tới để giám sát Ký hợp đồng và bắt tay xong, Linda nhìn tôi rồi nói: “Tay cô chưa bôi thuốc à?” Tôi lắc đầu: “Lát nữa tôi đi mua, trong công ty không có thuốc” “Cô là con gái, phải bảo vệ làn da của mình cho tốt. Nếu như để lại sẹo thì sau này rất khó để hết được” Tôi ôm lấy hợp đồng, cười: “Tôi sẽ chú ý mà.

Cái váy tôi đang mặc này là của cô à? Tôi trông rất quen mắt” Linda nhìn qua nhìn lại, tôi nói: “Có phải là bộ cô mặc lúc từ Myanmar về không?” Tôi hơi bất ngờ, nhìn thấy Mục Dĩ Thâm và Phó Thắng Nam cùng đang nhìn mình thì tôi không khỏi cau mày. Tôi cúi xuống nhìn kỹ bộ quần áo mình đang mặc.

Tôi nhớ ra rồi, nhưng có vẻ không giống như những gì tôi vừa nói. Lúc ở Tây Âu, Mục Dĩ Thâm hình như không mua quần áo cho bạn gái, hình như chỉ mua cho bốn chúng tôi bốn bộ, bốn bộ này kiểu dáng tương tự nhau nhưng vẫn có chút khác biệt.

Bộ của tôi thế nào tôi vẫn nhớ rõ. Mặc dù mấy bộ tương tự nhau nhưng không phải là giống hệt nhau. Bốn người chúng tôi chỉ có tôi và Âu Dương Noãn là có dáng người sêm sêm nhau.

Thế nên bộ quần áo này là của Âu Dương Noãn, tôi không kìm được mà nhìn sang Mục Dĩ Thâm. Tôi cảm thấy rất kì lạ, sao quần áo của Âu Dương Noãn lại ở chỗ của Mục Dĩ Thâm? Thấy tôi nhìn mình, Mục Dĩ Thâm ho một tiếng rồi nói: “Cũng đến trưa rồi, chúng ta cùng ăn cơm đi” Mục Dĩ Thâm làm vậy để che đi sự ngượng ngùng, hóa ra Mục Dĩ Thâm và Âu Dương Noãn còn phát triển nhanh hơn so với chúng tôi.

Chu Nhiên An mỉm cười nói: “Giám đốc Thâm thú vị thật đấy!” Câu nói này của Chu Nhiên An rõ ràng có hàm Sắc mặt của Phó Thắng Nam trầm xuống, anh ta đang nhìn tôi. Tôi quá hiểu rõ anh ta nên biết thừa anh ta đang nén giận.

Ra khỏi phòng họp, Linda có vẻ không hiểu chuyện gì. Cô ấy kề sát vào tai tôi hỏi: “Chuyện gì vậy?” “Bộ quần áo này là của Âu Dương Noãn” Tôi nói, cảm thấy hơi đau đầu.

Linda cười rồi nói: “Hai người này cũng tốc độ thật đấy, nhưng tôi hỏi là hỏi chuyện của cô và Phó Thắng Nam, hai người rốt cuộc có chuyện gì vậy? Âu Dương Noãn nói hai người là vợ chồng mà? Sao anh ta còn ở cạnh một cô gái xinh đẹp như thế kia?” Tôi nhún vai: “Khó nói lắm, sắp không phải là vợ chồng nữa rồi. Chắc đợi dự án này xong thì tôi và anh ta sẽ về thành phố Giang Ninh một chuyến để làm thủ tục ly hôn“ Linda im lặng, có vẻ cô không biết nên nói gì với tôi.

“y da!” Tiếng của Chu Nhiên An truyền tới.

Hình như Chu Nhiên An bị trẹo chân, bước đi khập khiễng.

Nghe thấy như vậy, mấy người đằng trước cùng quay đầu lại nhìn, rồi hỏi: “Cô sao vậy?” Chu Nhiên An đáng thương, nói: “Thật là ngại quá, tối qua tôi bị trẹo chân, đi không được vững lắm. Vừa nãy chắc lại bị trật lại, có hơi đau thôi” Linda thấy thế thì hừ một tiếng: “Chắc lát nữa lại cần người bế” Tôi hơi khó hiểu nhìn Linda rồi nói: “Cô ta không phải bị trẹo chân à?” Linda gật đầu, cười rồi nói: “Thì vì bị trật chân nên mới có cơ hội đặc biệt, cô cứ chờ mà xem” Phó Thắng Nam cau mày rồi nhìn sang Trần Văn Nghĩa: “Gậu ra đỡ cô Hy đi” Trần Văn Nghĩa gật đầu, dìu Chu Nhiên An đi tới trước cửa thang máy. Trần Văn Nghĩa thấy thang máy đông người rồi thì cau mày.

Mục Dĩ Thâm nói: “Trợ lý Nghĩa, lát nữa anh dìu cô An vào thang máy chuyên dụng đi.” Trần Văn Nghĩa hơi bất ngờ, anh ta nhìn sang Phó Thắng Nam, thấy Phó Thắng Nam không nói gì thì đành từ chối lời mời của Mục Dĩ Thâm.

Mục Dĩ Thâm nói: “Cô An bị trẹo chân ở công ty của tôi thì tôi cũng có ít nhiều trách nhiệm, thỉnh thoảng cũng có thể sử dụng đặc quyền được mà” Phó Thắng Nam nói, giọng nói rất trầm: “Để tiện chăm sóc cho cô ấy thì cậu cứ đi đi” Trần Văn Nghĩa gật đầu rồi đi vào trong thang máy chuyên dụng.

Phó Thắng Nam đứng trước cửa thang máy mà không có động tĩnh gì cả. Mục Dĩ Thâm khó hiểu hỏi: “Giám đốc Nam, anh làm vậy là?” “Tôi dùng thang máy bên này” Phó Thắng Nam đáp lại đơn giản, rồi đi thẳng vào thang máy dành cho nhân viên cùng chúng tôi.

Trong giờ ăn trưa rất đông người, dáng người cao ráo và khuôn mặt điển trai của Phó Thắng Nam đã làm cho nhiều người chú ý tới.

Linda ngơ ngác một hồi hỏi: “Anh tổng giám đốc này đang làm gì vậy?” Thang máy chuyên dụng cũng không nhỏ, một mình anh ta đi cũng được.

Tôi tự nhiên không hiểu anh ta định làm gì, nhưng dù sao anh ta cũng bước vào rồi thì tôi cũng chỉ biết im lặng.

Thang máy dừng lại mấy lần ở giữa chừng, người đặt cơm nhiều nên người ra người vào rất đông. Không hiểu vì sao, Phó Thắng Nam bị đẩy đến trước mặt tôi, còn tôi thì bị đẩy sát vào trong góc.

Lúc này, Phó Thắng Nam đứng đối mặt với tôi, hai chúng tôi còn bị đẩy cho đứng rất gần nên tự nhiên anh ta che chắn cho tôi khỏi bị người khác xô đẩy.

Tối hôm qua tôi đã nói không biết bao nhiêu lời độc ác nên lúc này càng cảm thấy xấu hổ hơn.

Tôi cúi đầu và giơ tay ra, định kéo giãn khoảng cách ra nhưng mặt Phó Thắng Nam không hề có biểu cảm gì cả, đôi mắt đen vẫn lạnh lùng nhìn tôi, hình như anh ta không hề để ý tới những động tác của tôi.

Đôi mắt Phó Thắng Nam dừng lại một lúc trên cổ tay đỏ ửng của tôi, anh ta khẽ cau mày nhưng rồi không nói gì cả.

Thang máy dừng lại một lúc, lại có người từ tầng khác đi vào nên thang máy càng lúc càng đông.

Người đằng sau không cẩn thận đẩy Phó Thắng Nam, thân thể anh ta gần như áp sát vào người tôi, tôi mím chặt môi không nói gì.

Nhưng tôi cảm nhận được tim mình đang đập rất nhanh. Phó Thắng Nam mím môi, anh ta nhìn vào mặt tôi, trâm giọng nói: “Một lát nữa là tới rồi” Câu nói đó khiến tôi thấy yên tâm hơn. Đúng như Phó Thắng Nam nói, chỉ một lát là đã tới.

Ra khỏi thang máy, tôi đã thấy Mục Dĩ Thâm, Chu Nhiên An và Trần Văn Nghĩa đang đợi sẵn ở cửa.

Phó Thắng Nam đi tới trước mặt tôi, Linda đi theo sau cùng ra ngoài. Cô ấy lén chạm vào tay tôi, nói: “Lúc nãy tôi nhìn thấy rồi nhé, hai người đứng ôm nhau” Mặt tôi đỏ lên, nói: “Đừng nói linh tỉnh” Tôi không kìm được mà đi nhanh hơn.

Cô ấy đi theo sau, cười rúc rích.

Mấy người cùng đi tới nhà hàng, ở ngoài cửa nhà hàng, không biết Phó Thắng Nam nói gì với Trần Văn Nghĩa mà anh ta rời đi rồi.

Hai nhân viên đi theo Chu Nhiên An thấy chân Chu Nhiên An có vẻ không đỡ hơn thì nói: “Giám sát An, chúng tôi đi mua ít thuốc về để cô bôi nhé?” “Không, không sao, lát nữa sẽ đỡ thôi, không có gì to tát đâu” Chu Nhiên An cười mỉm, hai nhân viên càng cảm thấy nên đi mua.

Thế nên cả hai cùng xung phong đứng dậy, nói: “Tổng giám đốc Nam, chúng tôi ra ngoài một chút…” “Không cần đâu, Trần Văn Nghĩa đã đi mua rồi” Phó Thắng Nam nói, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

Hai người vừa xung phong đi mua thuốc kia hơi xấu hổ quay sang nhìn nhau. Tất cả mọi người đều đã là người lớn nên ai cũng hiểu, vì thế không ai nói gì nữa.