Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 516




Chương 516: Có được tất có mất (4)

 

“Anh uy hiếp em?” “Có thể hiểu như vậy!” Tôi mỉm cười nhưng không hề cảm thấy tức giận và nói: “Không sao đâu, Tuệ Minh theo anh tốt hơn là đi theo em. Anh có đủ khả năng và thực lực để cho con bé có một môi trường tốt hơn
trưởng thành. Và em cũng có thể tiếp tục cuộc sống tốt đẹp hơn, dù có tái hôn cũng sẽ tốt hơn”

Anh bất động nhìn tôi chằm chằm bằng một đôi mắt đen lánh, có chút lạnh lùng. Không hê che giấu lửa giận trên mặt, Phó Thắng Nam nói một cách giễu cợt: “Em tính toán thật chu đáo!” Tôi mỉm cười: “Cảm ơn anh Phó đã khen!” Tôi để ý đến những cái nắm tay siết chặt của anh, tôi nghĩ rằng nếu tôi là đàn ông thì chắc chắn tôi sẽ bị anh đánh vào lúc này và tôi không thể không cảm ơn vì bản thân là phụ nữ.

“Vậy anh chờ xem Mục Dĩ Thâm có cho em vào nhà họ Mục hay không!” Anh rất tức giận, nếu không kiềm chế thì có lẽ anh đã đánh tôi thật rồi.

Thấy anh ấy bỏ đi, tôi khẽ thở dài, sau khi rời đi tôi thật sự không muốn gặp lại anh ấy. Nếu không, tôi thật sự sẽ không thể nào cắt đứt được.

Thời gian đấu thầu kéo dài đến nửa đêm, có lẽ Mục Dĩ Thâm không thể thức khuya, khi lên xe rôi anh ta chỉ nhìn tôi nói: “Một lúc nữa cô lái xe đi, tôi ngủ một lát!” Tôi gật đầu, nghĩ đến việc đêm qua anh ta say rượu và hẳn là ngủ không ngon.

Tôi lái xe trở về biệt thự, đánh thức Mục Dĩ Thâm dậy rôi trở vê phòng, mở điện thoại ra xem bức ảnh đứa con của mà Mạc Thanh Mây gửi đến.

Đã qua bốn tháng, đứa trẻ ấy đã trắng nõn mập mạp, vốn là tôi định gửi tin trả lời nhưng nghĩ lại bây giờ cũng đã muộn, gửi tin nhắn sẽ làm phiên cô ấy nghỉ ngơi.

Tôi nhanh chóng tắt điện thoại rồi chuẩn bị đi ngủ.

Ngày hôm sau ! Ban đầu tôi nghĩ rằng kết quả đấu thầu của Tập đoàn Phó Thiên sẽ mất năm hoặc sáu ngày
mới có, nhưng không ngờ nó lại được công bố vào ngay ngày hôm sau.

Tôi rất ngạc nhiên khi Tập đoàn Thuận Phát được chọn, Mục Dĩ Thâm đưa kế hoạch và toàn bộ quy trình hoạt động cho tôi rồi nói: “Hiện giờ dự án này sẽ được giao cho cô, Linda sẽ hỗ trợ cô, nếu có vấn đề gì có thể tìm thấy cô ấy hoặc tìm tôi Tôi chưa tiếp xúc nhiều với dự án này, từ khi biết đến khi tiếp quản chỉ có hai ngày.

Tôi không đưa tay ra để nhận lấy nó. Tôi chỉ nhìn anh ấy và nói: “Anh biết tôi không quen thuộc với dự án này mà, hơn nữa tôi cũng đâu phải
người thực hiện đấu thầu. Nếu anh để tôi tiếp quản dự án này thì thật không công bằng cho người đặt giá thầu, tôi cũng không dám chắc tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ tốt đâu!” Thấy tôi không nhận, anh ta đặt tài liệu lên bàn bên và nói: “Đấu thầu lần này là do tôi làm.

Dự án này vẫn còn một thời gian nữa mới bắt đầu, cô có thể tập làm quen trong khoảng thời gian này. Tập đoàn Phó Thiên sẽ cử người đến để trao đổi với cô, cô có thể thảo luận về những việc cần làm trước khi hành động. Ngoài ra, hiện nay các tài nguyên của Tập đoàn Thuận Phát đều do Linda điều phối, có chuyện gì thì cô có thể tìm cô ấy: Người này đang quyết tâm muốn tôi làm dự án này và nếu tôi tiếp tục từ chối có lẽ là không được. Sau khi suy nghĩ về nó xong, tôi nói: “Khi nào thì bắt đầu?” “Người của tập đoàn Phó Thiên sẽ liên lạc với cô!” Ngừng một chút, Mục Dĩ Thâm nói: “Lần này, Tập đoàn Phó Thiên đã chọn được hai nhà thầu, nhà thầu còn lại là Tập đoàn Trần Cường. Trong khoảng thời gian sau, cô nên cố gắng liên lạc với họ càng nhiều càng tốt để tăng cường hợp tác, khiến cho hai bên cùng có lợi” Tôi gật đầu, không nói nữa và bắt đầu sắp xếp tất cả tài liệu, tôi đang dự định là buổi chiều sẽ đi gặp Âu Dương Noãn.

Thấy Mục Dĩ Thâm chuẩn bị đi, tôi nói: “Trưa nay tôi sẽ đi gặp Âu Dương Noãn, có thể tôi sẽ về trễ một lát” Mục Dĩ Thâm nhướng mày: “Có chuyện gì vậy?” “Cậu ấy đánh nhau với ai đó, hình như là đã bị Khóe miệng anh ta nhếch lên nhưng lại có chút đắc ý: “Cô ta đánh nhau với người khác? Đang muốn làm gì thế?” Tôi mím môi nhìn anh ta: “Anh muốn đi thăm cậu ấy với tôi không?” Mục Dĩ Thâm không trả lời câu hỏi của tôi mà lại hỏi: “Sao lại đánh nhau thế?” “W đàn ông!” Chuyện bên trong có liên quan đến Phó Thắng Nam nên có thể tính là vì đàn ông.

Mục Dĩ Thâm nhướng mày nói: “Mang giúp anh một bó hoa cúc tặng cô ta, chúc cô ta khoẻ mạnh!” Hoa cúc? Ha hai Ý kiến của người này đúng là thật hay.

Tôi phớt lờ Mục Dĩ Thâm, sắp xếp tài liệu rồi rời công ty và bắt taxi đến địa chỉ mà Âu Dương Noãn đưa cho.

Cũng hơi xa, sau khi đến vườn hoa ven sông phía Bắc thành phố vừa bước xuống xe tôi đã gọi cho cô ấy.

Điện thoại reo một lúc cô ấy mới bắt máy: “Chị em tốt, đến rồi sao?” “Mình ở dưới lầu!” “Chờ mình một lát!” Năm phút sau, cô ấy tập tễnh đi xuống, trông có vẻ hơi luộm thuộm, tóc cô ấy vén lên một cách ngẫu hứng và cô ấy vẫn đang mặc một bộ đồ ngủ.

Mở cửa, cô ấy nhìn bó cúc họa mi trong tay tôi thì cười vô cùng vui vẻ, cầm lấy và nói: “Làm sao cậu biết mình thích hoa cúc?” Tôi: “2???” Tôi thật sự không biết, nếu như Mục Thanh không nhờ tôi mua thì tôi hoàn toàn không biết.

Thấy cô ấy vui, tôi không nhịn được nói: “Mục Dĩ Thâm nhờ mình tặng, mình nghĩ là xui xẻo nên không định mua. Nhưng khi đi ngang qua cửa hàng hoa, mình thấy trong đó có bó cúc họa mi màu tím này nên mình đã quyết định mua nó” Cô ấy cười một tiếng rồi nói: “Thật là, Tổng giám đốc Thâm vẫn thật là chu đáo, mình chỉ là thuận miệng nói một câu mà anh ấy cũng biết.

Xem ra xác suất mình lấy được chồng đại gia là rất lớn nha” Đi theo cô ấy lên lầu, nhà cô ấy lộn xộn khiến tôi hơi cảm thấy không nói nên lời: “Như thế này làm sao cậu sống được hay vậy?” Cô ấy cắm hoa vào bình rồi nhặt đống quần áo lộn xộn trên ghế sô pha đặt lại trên giường, nhìn tôi nói: “Căn phòng này nếu không bừa bộn thì mình không ngủ được” Tôi: “22?” Nhìn xung quanh, ngôi nhà không lớn, khoảng tám mươi mét vuông, hai phòng ngủ và một phòng khách, có một bếp nhỏ.

“Cậu sống một mình à?” Tôi hỏi bâng quơ.

Cô ấy gật đầu và rót một cốc nước cho tôi: “Lúc trước có một cô gái ở cùng với mình, sau đó cô ấy có bạn trai nên đã chuyển đi. Bây giờ mình sống một mình” Sau đó, cô ấy nheo mắt nhìn tôi: “Cậu có muốn dọn đến ở chung và chia tiền thuê nhà với mình không?” “Cũng được!” Tôi gật đầu và nói tiếp: “Nhưng mà, cậu có thể dọn dẹp nhà cửa lại có được không? Mình nghĩ nếu cậu cứ sống thế này thì khi sống chung chắc là mình sụp đổ mất!” Cô ấy cười nói: “Nếu cậu dọn đến mình chắc chắn sẽ không làm cho phòng khách bừa bộn như vậy. Mình chỉ ở có một mình nên mình thực sự không có tâm trạng để dọn dẹp. Nó quá sạch sẽ khiến mình giống như sống trong không gian không có hương vị của gia đình” “Vậy sao cậu không về nhà mà sống!” Rõ ràng là không thiếu tiền mà lại sống như thế này.

Cô ấy cười khúc khích: “Sống ở ngoài rất tự do, ai cũng đã là người trưởng thành và thỉnh thoảng chúng ta cũng cần một chút không gian riêng tư chứ” Tôi không thể hiểu được suy nghĩ của cô ấy, nhún vai và nói: “Vết thương của cậu thế nào rồi?” Nhìn cô ấy bước đi khập khiễng, tôi không thể không nhìn vào chân cô ấy.

Cô ấy ngồi bên cạnh nói: “Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là lúc đánh nhau với Đoàn Thanh Lan mình đã đi giày cao gót, thế là trật chân luôn” “Lát nữa cậu muốn ăn gì?” Cô ấy hỏi, chuông cửa vang lên, cô đứng dậy ra mở cửa, nhìn tôi và nói: “Nghĩ nhanh đi, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm.

Khách đến là một người phụ nữ trung niên, dường như bà ấy đã quen với việc nhìn thấy cảnh bừa bộn trong phòng, bà ấy nói: “Cô Noãn, tôi đến  dọn nhà cho cô”