Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 511




Chương 511: Thử yêu nhau theo một cách khác 9

 

Tôi bị Âu Dương Noãn kéo ra ngoài, Phó Thắng Nam theo sau kéo tôi lại.

“Thẩm Xuân Hinh, chúng ta có thể làm rõ vấn đề này một lần nữa được không?” Giữa thành phố đông đúc này, chỉ có thân hình cao lớn, vẻ ngoài xuất chúng như anh chúng tôi mới có thể dễ dàng nhận ra.

Âu Dương Noãn là một người nóng nảy nên quát thẳng vào mặt Phó Thắng Nam: “Anh nói cái gì? Anh chưa biết rõ ràng chuyện như thế nào mà đã mắng cậu ấy rồi. Nhìn vào cách cư xử đó của anh, tôi thấy chúng ta không có gì để nói về chuyện này nữa cả.” Sau một hồi suy ngẫm, cô ấy nói: “Ngoài ra, Tổng giám đốc Phó, anh đừng cứ cậy vào ngoại hình nổi bật của mình mà muốn làm gì thì làm đâu.

Tổ” Tôi cảm thấy Âu Dương Noãn đã hiểu nhầm chuyện này, đành phải nói: “Âu Dương Noấn, cậu ra xe đợi mình một lúc được không? Mình có chuyện cần nói với anh ấy” Âu Dương Noãn gật đầu đồng ý rồi nhìn sang Phó Thắng Nam nói: “Tổng giám đốc Phó, anh đừng quan tâm những gì mà Đoàn Thanh Lan nói, cô ta miệng thì nói toàn những lời hay ý đẹp nhưng thật tâm thì vô cùng xấu xa. Anh không được tin lời của cô ta.

“Âu Dương Noãn, cô đang nói cái quái quỷ gì thế?” Đoàn Thanh Lan từ trong nhà hàng bước ra, đi thẳng đến đánh Âu Dương Noãn một cái mà không chút suy nghĩ nào.

Hai cô gái lao vào đánh nhau, không hề quan tâm đến hình tượng của mình sẽ ra làm sao. Lúc này Âu Dương Noãn đang đi giày cao gót, cô ấy cởi ra, cầm mũi giày đánh vào Đoàn Thanh Lan: “Đoàn Thanh Lan, nếu tôi còn phát hiện ra cô nói xấu, vu oan Thẩm Xuân Hinh thì tôi sẽ không bao giờ tha cho cô đâu. Tôi chưa bao giờ thấy một kẻ thứ ba nào tỏ vẻ thanh tao mà thâm độc như cô.

Cô là người đầu tiên mà tôi thấy đó. Nếu như ngày đó Thẩm Xuân Hinh không cứu mẹ con nhà cô, thì bây giờ có lẽ cô còn đang ở Myanmar không biết sống chết ra sao rồi!” Âu Dương Noãn vừa đánh vừa chửi bới, sự ẩu đả của hai cô đã gây sự chú ý tới nhiều người xung quanh.

Đoàn Thanh Lan cũng không phải dạng vừa, túm lấy tóc của Âu Dương Noãn rồi chửi rủa: “Cô nghĩ rằng cô ta là người duy nhất cứu tôi sao? Cô thì sao, cô chết rồi à? Cô ta có cứu cô không? Âu Dương Noãn, cô đừng nghĩ cô ta là người tốt mà bênh vực hết mực cho cô ta như vậy. Tôi nói cho cô biết, cô đừng mơ tưởng nữa, cô ta chỉ đang muốn lợi dụng cô mà thôi” Hai người vừa đánh vừa chửi nhau, không ai có thể vào để can ngăn được. Lúc này ở bên ngoài có rất nhiều người xúm lại tò mò xem cuộc mâu thuẫn này.

Tôi nhìn về phía Phó Thắng Nam, thấy anh ấy chỉ nhìn tôi một cách vô cùng lạnh lùng, như thể mọi sự chú ý của anh đều hướng về phía tôi.

“Để Trần Văn Nghĩa vào can họ ra được không?” Mặc dù Âu Dương Noấn khá mạnh bạo, nóng nảy nhưng thể lực cô ấy thì khá yếu, nếu cứ tiếp tục như vậy e là cô ấy sẽ bị thương mất.

Phó Thắng Nam nhìn Trần Văn Nghĩa rồi kéo tôi lên xe.

Tôi chưa kịp làm gì thì đã bị anh giữ ngồi trên ghế.

“Phó Thắng Nam, anh…” “Im lặng đi!” Anh hạ giọng nói.

Chiếc xe phóng như bay vào thành phố, tốc độ quá nhanh khiến cho tôi vô cùng hoảng sợ.

Một lúc lâu sau, Phó Thắng Nam đậu xe vào lề đường, dừng xe lại, xuống xe rồi kéo tôi ra.

“Phó Thắng Nam, tại sao anh lại dẫn em đến đây?” Tôi suýt chút nữa đã bị anh kéo đi.

Anh bước đi nhanh đến nỗi tôi phải loạng choạng chạy theo khiến tôi nhiều lần suýt ngã.

Đường xá quanh đây đều quá đỗi xa lạ với tôi nên tôi có chút hoang mang, bối rối.

May mắn thay, đi được một đoạn thì anh ấy dẫn tôi vào một khu nghỉ ngơi bên đường, ngay cạnh một con sông.

Khi đi đến bên bờ sông, anh đẩy mạnh tôi vào lan can, đôi mắt nhìn sát vào tôi: “Anh muốn nghe giải thích, phải tường tận mọi chỉ tiết” Tôi sững sờ nhìn vào khuôn mặt giận dữ của anh, tâm trí hoảng sợ khiến tôi không thể nghĩ ra cần phải nói gì mà chỉ biết bất động nhìn anh.

Đọc full tại truyen.one nhé Dường như anh cũng nhận ra hành động của mình có phần nóng nảy, anh hít một hơi thật sâu rồi kìm nén cơn tức giận của mình, nhìn tôi và nói: “Em đã đi Myanmar khi nào? Vì sao lại đến đó? Thực sự thì ở đó đã xảy ra chuyện gì? Em trở về đây bằng cách nào? Nói đi, anh muốn biết tất cả” Anh đứng trước mặt tôi, thân hình cao lớn gần như che hết phần ánh sáng.

Tôi ngẩn người, miệng mấp mé thành lời: “Tất cả đều là quá khứ, em không có gì để nói với anh” “Không thể nói không có gì đáng kể với anh à? Thẩm Xuân Hinh, em xem anh là một kẻ ngốc sao? Cho dù coi thường anh thì ít nhất phải biết hiện tại anh là chồng em. Người chồng như anh không có quyền biết vợ mình đã ở đâu, làm gì sao?” Từ trước đến giờ tôi chưa thấy anh như thế, nóng nảy, hung hăng, thậm chí là bất lực. Tôi không nghĩ anh ấy sẽ trở nên như vậy.

“Được rồi” Tôi hướng mắt ra xa ngoài mặt sông, nói: “Sau khi rời khỏi thành phố, em đã đến thị trấn Kim Thành để thăm những đứa trẻ. Rồi em đến thành phố Tân Châu, tôi đã gặp Lý An ở đó. Chuyện cũng đã xảy ra cách đây năm năm rồi.

Ông ta không chịu bỏ qua nên đã tìm người bắt giữ em..”” Có một số việc tưởng là chẳng có gì, nhưng giờ nhớ lại tôi mới cảm thấy rằng bản thân đã trải qua rất nhiều những giai đoạn khó khăn, tính ra cuộc đời tôi cũng còn rất may mắn.

Anh yên lặng lắng nghe tôi, kể cả chuyện tôi vô tình gặp anh ở Myanmar, thậm chí là chuyện Đoàn Thanh Lan vì tôi mà đã bị thương như thế nào. Tôi kể cho anh toàn bộ sự việc đã xảy ra.

Sau một lúc im lặng, anh nhìn tôi và nói: “Em muốn làm gì thì làm, anh không quan tâm, nhưng ‘Thẩm Xuân Hinh, em nên biết em là người đã có gia đình, không nên ở cùng với Mục Dĩ Thâm như thế. Đừng để người khác để ý, không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu, rất khó để kiểm soát” Bản thân tôi lúc nấy không biết phải làm gì.

Tôi chỉ vừa mới quay về, không có cách nào tốt hơn thế.

Nhưng đây không phải là vấn đề bây giờ chúng ta cần nói, nhìn anh, tôi nghiêm túc nói: “Phó Thắng Nam, em vốn dĩ muốn im lặng rời đi, nhưng bây giờ xem ra không thể. Về chuyện của Đoàn Thanh Lan, thật ra em không muốn kể anh nghe nhưng giờ anh cũng đã biết rồi thì em sẽ nói rõ hơn với anh. Rồi chúng ta sẽ không còn quan hệ gì với nhau nữa” Chúng tôi nhìn nhau, ánh mắt sáng, sâu thẳm của anh có chút ấm áp và kiên định: “Được rồi!” Tôi ngồi trên ghế sô pha, ngắm nhìn những cơn sóng gợn lăn tăn, những cây liễu đung đưa theo gió.

Tôi khế thở dài nói: “Phó Thắng Nam, từ khi rời thủ đô, em đã không còn nghĩ đến việc sẽ ở cùng với anh. Em không đề cập đến chuyện ly hôn là vì vốn dĩ năm năm trước chúng ta đã không còn là của nhau nữa rồi. Đọc full tại truyen.one nhé Bây giờ ở mức độ nào đó, chúng ta chỉ là quan hệ pháp lý mà thôi” Sắc mặt anh trầm xuống, đôi mắt khẽ nhìn tôi: “Sao em có thể nói những lời này dễ dàng như vậy chứ. Em chưa từng để tâm đến tình cảm của anh sao? Hay là bởi vì em chưa từng yêu anh?” Tôi mím môi, trong lòng có chút kìm nén, lạnh nhạt nói: “Vậy thì anh cứ nghĩ là em chưa từng có tình cảm với anh đi” Cổ tay bị anh ấy làm đau nhưng tôi không phản ứng, mặc cho anh giữ nó.

“Phó Thắng Nam, cái gì cũng có giới hạn của chúng, kể cả tình cảm. Em là một người bình thường, cái gì không có em sẽ liều mạng mà đạt được. Những năm qua họ chà đạp em, ai cũng nghĩ em là một người mẹ nhưng lại giết con của mình. Em không thể tha thứ được, hận anh chắc cũng không còn kịp nữa rồi. Cho nên không thể sống cùng anh, nói đến chuyện yêu anh là điều không thể”