Chương 421: Chúng ta đều biết mình muốn gì (13)
“Cậu thì hiểu cái gì? Phụ nữ đối với đàn ông,
mãi mãi không bao giờ là đủ, đặc biệt là người
đàn ông toàn diện vừa đẹp trai lại có tài như tổng
giám đốc Phó, cờ đỏ trong nhà không phất, phấp
phới sắc cờ bên ngoài là chuyện thường tình,
huống hồ, người phụ nữ như tổng thanh tra Chu,
cũng coi như cực phẩm trong cực phẩm, đã đẹp
còn có tài như vậy, xứng đôi vừa lứa với tổng
giám đốc Phó”
Tiếng bàn luận vẫn không ngừng, tôi nhìn thấy
Chu Nhiên An đang ôm Phó Thẳng Nam, trong
lòng nghĩ, hai người họ thực sự rất xứng đôi.
Có người nói cuộc hôn nhân môn đăng hậu
đối mới có thể lâu dài, nghĩ kỹ lại, khoảng cách
giữa tôi và Phó Thắng Nam dường như rất lớn.
Khi tôi đang ngây người, đột nhiên nhìn thấy
Lâm Uyên mang vẻ mặt ủ rũ kéo Chu Nhiên
đang ở trong lòng Phó Thắng Nam ra, nói: “Chắc
115 đến rồi đấy, một nhân viên y tế của khách sạn
cũng đến rồi, giúp đỡ đưa cô gái này đến bệnh
viện”
Lâm Uyên tuyệt đối không phải là một người
thích lo chuyện bao đồng, bà đột nhiên xông ra,
kéo Phó Thẳng Nam với Chu Nhiên An ra, rõ ràng
là muốn hai người đó chú ý một chút.
May mản người ở khách sạn đã nhanh chóng
nâng Chu Nhiên An ra ngoài.
Sắp xếp lại từ đầu các nhân viên, may mắn
cuộc họp thường niên vẫn tiếp tục.
Phó Thắng Nam bị Lâm Uyên gọi ra ngoài, có
vẻ là định nói gì đó.
Tôi tìm một chỗ ngồi xuống, ăn một ít đồ ăn,
hơi buồn ngủ một chút.
Đợi một lúc sau, may mản là Phó Thắng Nam
trở lại rồi.
Thấy tôi đang ngáp, anh cười: “Buồn ngủ rồi
Tôi gật đầu, nhìn bên trong đại sảnh vẫn đông
đúc, không thể không nói: “Phải rất lâu nữa mới
được về nhà sao?”
Anh khế cười, đưa tay kéo tôi nói: “Sảp được
về nhà rồi”
Nói xong, anh kéo tôi, đưa cho tôi một cốc
sữa và nói: “Đi, anh dẫn em đến làm quen vài
người”
Thật ra đều là những người trên thương
trường và hợp tác qua lại với tập đoàn Phó Thiên,
cũng là những người đang nổi lên ở thủ đô.
Phó Thắng Nam vốn dĩ không phải là một
người nói nhiều, kéo tôi đến giới thiệu, hầu như
đều chỉ nói một câu: “Đây là vợ tôi, Thẩm Xuân
Hinh”
Giới thiệu xong, Phó Thắng Nam kéo tôi
chuẩn bị ra về, nhưng chúng tôi đang chuẩn bị đi
về thì gặp Lâm Gia Hân trong đám đông.
Mặc dù nhân viên tập đoàn Phó Thiên khá
đông, nhưng tôi luôn cảm thấy gần như cả buổi
tối Lâm Gia Hân không hề chào hỏi bất cứ ai cả.
Không phải là uống rượu thì là ăn đồ ăn.
Nhìn thấy tôi, cô ấy mỉm cười, coi như là đã
chào hỏi.
Đi được vài bước, tôi dừng lại, nhìn cô ấy nói:
“Sắp về chưa?”
Cô ấy gật đầu: “Sắp rồi!” Giọng điệu lạnh nhạt,
tính tình cũng rất lạnh lùng.
“Về cùng tôi không? Cô sống ở đâu, chúng tôi
đưa cô về, ở đây khó gọi xe lắm” Không phải khó
gọi xe, mà gần như là không gọi được xe.
Cô ấy ngẩn người, ánh mắt nhìn Phó Thẳng
Nam, rõ ràng là khó hiểu.
Tôi kéo áo Phó Thắng Nam, anh gật đầu, lạnh
nhạt nói: “Đi thôi!”
Sau khi lên xe, Phó Thắng Nam và tôi ngồi ở
ghế sau, Lâm Gia Hân và lái xe ngồi phía du
Gần như không nói gì, cô ấy đưa địa chỉ, lái xe
đưa cô ấy về.
Lúc sắp xuống xe, cô ấy cúi đầu nhìn tôi, mỉm
cười nói: “Cảm ơn cô!”
Tôi gật đâu, cũng không để tâm.
Sau khi cô ấy đi, Phó Thắng Nam nhìn tôi: “Tốt
bụng như vậy từ lúc nào thế?”
Tôi ngẩn người nói: “Không phải chúng ta
thuận đường hay sao?”
Anh cười nhẹ: “Thẩm Xuân Hinh, đây không
phải là cái cớ”
Tôi suy nghĩ, đưa ra một câu trả lời phù hợp:
“Nói thế nào nhỉ? Cô ấy là một người phụ nữ khiến
người khác cảm thấy có chút thương xót”
Tính về tuổi tác, có lẽ cô ấy cũng 40 rồi, các
cụ nói 30 tuổi có thành tựu, 40 tuổi không mê
muội, dựa vào tuổi tác của cô ấy, cho dù lương ở
thủ đô có cao, nhưng nếu cô ấy có nhà có xe, có
con cái ở thành phố Giang Ninh thì cũng chẳng.
đến thủ đô chỉ vì vậy, khả năng cao nhất chính là _..
gia đình đã xảy ra biến cố.
Vào đọc tại truyen.one nhé
Có thể nhìn ra, so với trước đây, cô ấy hình
như ngày càng trầm mặc hơn rồi.
Phó Thảng Nam “ừm” một tiếng, không tiếp
tục chủ đề đó nữa, nhìn tôi nghiêm túc nói: “Việc
vừa rồi, em không ghen sao?”
Tôi không kịp phản ứng lại, anh nói gì vậy,
nhưng nhìn thấy anh vẫn nhìn chằm chẳm vào tôi,
tôi liền phản ứng lại.
Tôi ngẩn người nói: “Em có thể hiểu được, cho
dù Chu Nhiên An có mạnh mẽ thế nào, cô ta cũng
chỉ là một người phụ nữ, gặp phải tình huống như
vậy, có lẽ là bản thân sợ chết khiếp rồi, khi định
thần lại đột nhiên nhìn thấy anh, khó tránh được
mất tự chủ, không có gì cả, đổi lại là người khác
cũng sẽ như vậy thôi.”
Tôi luôn cảm thấy cảm xúc của Phó Thắng
Nam không ổn, tôi ngẩn người, nhìn anh, nhìn thấy
sắc mặt anh không được tốt liền nói: “Sao vậy?”
“Không sao!” Chỉ đơn giản hai chữ.
Tôi hơi giật mình, vừa rồi còn hỏi mình, sao
đột nhiên lại lạnh lùng thế?
Không biết anh ấy tức giận cái gì, tôi biết điều
không nói gì nữa.
Tài xế lái xe tới bên ngoài biệt thự, dừng xe lại,
Phó Thắng Nam liền đi thẳng vào trong.
Nhìn dáng vẻ căn bản không có ý muốn đợi
tôi, tôi đi theo vào, anh vào biệt thự liền đi thẳng
vào phòng ngủ.
Cũng muộn rồi, Tuệ Minh đã đến Thanh Xuân,
buổi tối chị Linh không ở lại đây, vì thế trong biệt
thự trống vắng, rõ ràng có chút lạnh lẽo.
Nhìn thấy Phó Thẳng Nam đi thẳng vào
phòng ngủ, tôi cũng nhanh chóng đi theo vào.
“Phó…” Lời chưa kịp nói ra, anh ấy vứt áo
khoác lên giường rồi đi thẳng vào nhà tắm.
“Âm!” Cửa phòng tắm bị đóng sầm.
Tôi cạn lời, đành phải vào phòng thay đồ tìm
đồ ngủ, vừa hay lúc ra đi ra, anh ấy cũng ra ngoài
rồi.
Trên cơ thể cường tráng cuốn một chiếc khăn
tắm, người đàn ông đó dùng ánh mắt lạnh lùng
liếc nhìn tôi một cái, rồi tháo ra.
Sau đó cầm khăn tắm đi thẳng vào phòng
đọc sách.
Tôi…
Quả nhiên, cho dù đàn ông có 60 tuổi thì tính
cách vẫn sẽ như một đứa trẻ.
Tôi tắm xong, thấy anh ấy chưa quay lại đành
phải thay quần áo, đi thẳng vào phòng đọc sách.
Khi đi vào, tôi không gõ cửa mà đẩy thẳng
cửa đi vào, thật bất ngờ là anh ấy không đọc
sách, không bận việc công ty mà đang xem phim
Hàn.
Khi tôi đi vào, mới nghe thấy một câu tiếng
Hàn thì anh ấy đã tắt đi.
Tôi có chút mơ hồ nhìn anh: “Phó Thắng Nam,
không còn sớm nữa, nên đi ngủ rồi”
Anh ấy không nói gì, đứng lên khỏi máy tính,
đi thẳng đến cái giường trong phòng đọc sách,
sau đó nằm xuống, không nói lời nào.
Tôi…
Hẳng giọng một tiếng, tôi hít một hơi, chỉ đành
rút điện thoại ra nói vào điện thoại: “Hồ Diệp, cô
có nhà không? Một lúc nữa tôi có thể qua chỗ cô
ở không?”
Ngừng một chút lại nói: “Căn nhà này quá
rộng, một mình tôi ở không quen, tôi dọn qua ở với
cô vài ngày”
Sau đó, cũng không nhìn Phó Thắng Nam
đang nằm trên giường nữa, chuẩn bị ra ngoài.
Người vừa đi vào phòng ngủ, tôi liền bị Phó
Thẳng Nam ôm chặt, tôi kêu lên: “Phó Thắng
Nam, anh làm gì vậy?”
Anh đè tôi xuống giường, cướp di động từ
trong tay tôi, nhìn màn hình điện thoại, cau mày:
“Em lừa anh?”
Tôi nhún vai, chu môi: “Ai bảo anh tức giận!
Đừng trách em”
Anh ấy thở không ra hơi, cười lạnh: “Anh giận?
Thẩm Xuân Hinh, em còn không biết tại sao anh
giận?” Vào đọc tại truyen.one nhé
Tôi nhìn anh ấy, nghiêm túc gật đầu rồi nói:
“Em thật sự không biết tại sao anh lại giận”
Anh ấy không nói lên lời, ném thẳng điện thoại
sang một bên, sau đó không nói câu nào liền kéo
quần áo tôi xuống.