Chương 148: Người đàn ông vô liêm sỉ
“Phó Thắng Nam, anh đi ra ngoài nói chuyện
đi, đừng ở trong phòng ngủ nữa, không khí không
tốt!” Tôi thật sự không còn mặt mũi khi nghe anh
ta hỏi chuyện quần áo của Trịnh Tuấn Anh.
Cuộc gọi đã được kết nối, là giọng nói trong
trẻo nhưng lạnh lùng của Trịnh Tuấn Anh: “Thắng
Nam, có chuyện gì vậy?”
“Trước đây Thẩm Xuân Hinh cho cậu mượn
quần áo của tớ, cậu giặt đồ sạch sẽ rồi tìm lúc
nào đó trả lại cho tớ, tớ muốn mặc!” Anh nói
thẳng vào chủ đề mà gương mặt cũng không hề
cảm thấy xấu hổ chút nào cả.
Thật đúng là cao thủ mà!
Dường như tôi có thể tưởng tượng ra biểu
cảm của Trịnh Tuấn Anh ở đầu bên kia của điện
thoại. Anh ta bật loa ngoài, im lặng vài giây rồi mở
miệng nói: “Cậu lại thiếu một bộ quần áo này à?”
Phó Thắng Nam đáp: “Không thiếu”
“Vậy quên đi, tớ cũng không biết mình đã để
bộ quần áo ấy ở đâu nữa” Tính tình của Trịnh
Tuấn Anh cũng khá lạnh lùng, anh ta nói xong lập
tức muốn tắt máy.
Phó Thắng Nam khó chịu nói thẳng: “Dù
không biết thì cậu cũng phải tìm bằng được cho
tớ, lấy quần áo của vợ người khác mua cho, cậu
thấy mặc lên người thích hợp sao?”
“Rất phù hợp!” Có lẽ cảm xúc của Trịnh Tuấn
Anh cũng không được tốt lắm, tôi nghe thấy đầu
bên kia của điện thoại có chút ồn ào.
“Bệnh viện Ung thư xương quốc tế ở Mỹ đã
chính thức được thành lập, có vẻ như cậu không
cần thư giới thiệu nhỉ?” Phó Thắng Nam nói xong
câu đó thì dựa vào ghế dài với dáng vẻ vô cùng
thoải mái.
“Được, tớ sẽ nhanh chóng tìm quần áo cho
cậu!” Trịnh Tuấn Anh nhẹ nhàng nói: “Tớ sẽ đi tìm
quần áo ngay!”
Nói xong thì anh ta lập tức cúp điện thoại.
Tôi… liếc nhìn Phó Thắng Nam một cái đầy
khinh thường, tôi thật sự không còn chuyện gì để
nói với anh nữa, đơn giản bây giờ tôi chỉ muốn
chuẩn bị đi ngủ mà thôi.
Khi Trần Húc Diệu và Thẩm Minh Thành đến
thủ đô thì cuộc sống của tôi sẽ không quá nhàm
chán nữa, ở nhà Phó Thắng Nam đã mua đồ
trang sức cho tôi.
Tôi nghĩ mình có thể mở một cửa hàng trang
sức cao cấp để bán những thứ này.
Khi Lâm Uyên tìm tới cửa, lúc này tôi cũng đã
thoải mái hơn rất nhiều, vì thế cũng không quá
khẩn trương. Sau khi mời bà ấy vào phòng khách,
La Linh bèn đi pha trà rồi mang ra.
Sau khi ngồi trò chuyện được một lúc, nụ cười
dịu dàng trên mặt Lâm Uyên không hề thay đổi.
Ánh mắt bà ấy rơi trên bụng tôi, dừng một chút rồi
nói: “Đứa bé này sắp chào đời rôi đúng không?”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy!” Tôi không hề trả lời
dư thừa thêm chữ nào.
Thế nhưng bà ấy không hề bận tâm, chỉ mở
miệng nói: “Thật tuyệt, hai người sắp chào đòn
một sinh linh bé bỏng rồi”
Điều này rõ ràng là vô nghĩa, tôi không có tiếp
lời mà chỉ mỉm cười cho qua.
Nhìn thấy tôi như vậy, bà ấy lấy ra một bản
hợp đồng đặt trước mặt tôi rồi cười nhẹ: “Xem
qua đi, nói không chừng có thể hữu dụng đối với
cô đấy”
Tôi nhướng mày: “Cái gì vậy?”
Bà ấy cười nhạt: “Đọc qua trước đi”
Tôi cầm lấy bản hợp đồng, đọc kỹ một lần.
Trong khoảnh khắc đó cũng không biết nên cười
hay nên khóc, tôi nhìn vê phía bà ấy rồi nói: “Lâm
Uyên quả nhiên là người trong danh sách tầng lớp
thượng lưu, ra tay thật sự rất hào phóng”
Bà ấy mỉm cười: “Ở đây cũng không tính là gì
cả, dù xét theo mặt nào thì điều kiện này của tôi
đối với cô cũng là lợi trăm đường, không hề có có
hại. Nếu như cô thật sự yêu Phó Thắng Nam, tôi
tin rằng cô sẽ cẩn thận cân nhắc cho tương lai
của cậu ấy. Cậu ấy là một người đàn ông đầy
tham vọng, sở dĩ cậu ấy lựa chọn Hà Nội thay vì
Giang Ninh bởi lẽ nơi đó đã không còn đủ sức
chứa đựng dã tâm ấy nên cậu ấy mới lựa chọn Hà
Nội.”
Nói đến đây, bà ấy hơi dừng lại, thưởng thức
chiếc nhẫn ngọc trên bàn tay rồi nói tiếp: “Mà nếu
cậu ấy muốn phát triển ở thủ đô nhưng lại chỉ dựa
vào mỗi năng lực và những mối quan hệ hiện nay
mà cậu ấy có thì việc muốn lật ngược tình thế như
ở Giang Ninh sẽ càng thêm khó khăn hơn. Cậu ấy
cần phải có ngoại lực để tạo nên một tiền đồ rộng
mở, tương lai sáng lạn hơn.”
Tôi nhìn bản hợp đồng trong tay, lạnh nhạt
nghe bà ấy nói rồi không nhịn được bật cười:
“Tổng giám đốc Lâm đúng là biết sử dụng lợi thế
của bản thân nhưng bà cũng không thực sự hiểu
Phó Thắng Nam đâu. Anh ấy là con người kiêu
ngạo, không bao giờ chịu nhận sự giúp đỡ người
khác. Nếu như anh ấy đã có ý định phát triển ở
thủ đô thì cho dù không có bất kì sự trợ giúp nào,
một ngày nào đó anh ấy vẫn sẽ có thể lật ngược
tình thế ở đây mà thôi”
Tôi cũng không hề nghi ngờ năng lực của Phó
Thắng Nam, cũng không hề cảm thấy rằng anh có
thể vì tiền đồ tương lai của bản thân mà bỏ rơi tôi
và đứa bé.
Điều có thể làm cho anh buông tay thì chỉ có
thể là tình yêu của anh mà thôi, trừ khi anh đối với
Mạc Hạnh Nguyên là yêu thật lòng, nếu không
anh sẽ không bao giờ chủ động rời xa tôi.
Bà ấy khẽ nhướn mày, đặt chiếc chén thủy
tỉnh đang cầm ở trong tay lên mặt bàn hơi mạnh:
“Không cần trợ giúp. Nếu có người có thể ra sức
ngăn cản cậu ấy thì sao? Cô chắc hẳn đã biết tôi
cũng không phải là nhân vật to lớn gì nhưng
không có nghĩa là nhà họ Mạc không tốt”
Uy hiếp sao?
Đây rõ ràng là uy hiếp trắng trợn.
Tôi mím môi, ánh mắt nhìn bà ta không hề
thay đổi: “ Tổng giám đốc Lâm cảm nhận được tôi
quay về là bởi vì nhắm tới tiên đồ tương lai của
anh ấy sao?”
Bà ấy nhướn mày: “Nói như vậy là cô không
thương Phó Thắng Nam sao?” Ngay sau đó, trên
khuôn mặt của bà ấy hiện lên ý cười: “Nếu là
không thương thì chuyện này càng trở nên dễ
dàng rồi. Cô mang theo đứa bé rời đi đi, tôi sẽ chu
cấp cho cô đầy đủ về mặt tài chính, giúp cô sau
này có thể có sống cuộc sống an nhàn, vô lo vô
nghĩ tới mấy đời. Vả lại, tôi sẽ để cho cô đứng tên
trên danh nghĩa mấy công ty. Nếu cô muốn làm
việc thì có thể đi đến công ty quản lý, nếu cô
không muốn vậy thì cũng có thể nhận tiền hoa
hồng hàng năm. Mặt khác, nếu cô thấy vẫn không
đủ tiền thì có thể tới tìm tôi lúc nào cũng được, tôi
sẽ đưa thêm cho cô:
Nghe thấy những lời nói này thì tôi lập tức biết
rằng đây là phương thức giải quyết của những kẻ
có tiền, thực sự là cực kỳ thẳng thắn.
Trong khoảnh khắc đó, tôi đã cảm thấy nếu
như mình không đồng ý điều kiện như vậy thì
cũng thật sự không biết xấu hổ quá rồi.
Dừng lại một chút, tôi không nhịn được mở
miệng: “Nếu bây giờ mà từ chối bà ngay lập tức
thì lại có vẻ như tôi là người không hề biết tốt xấu.
Hay như vậy đi, để cho tôi suy nghĩ đã”
Bà ấy khẽ nhíu mày, cười nhạt: “Dĩ nhiên rồi,
tới cuối tuần chính là tiệc sinh nhật của Hạnh
Nguyên, cô có thể suy nghĩ tới tận lúc đó. Nếu cô
có thể đồng ý thì khi đó tôi sẽ yêu cầu luật sư tới
làm việc với cô, nếu cô không muốn đồng ý thì hy
vọng cô có thể tới tiệc sinh nhật trước lúc tám giờ tối:
“Wì sao lại là tám giờ tối?”
“Bởi vì sau tám giờ tối, tôi sẽ cho Hạnh
Nguyên và Phó Thắng Nam đính hôn với nhau,
danh chính ngôn thuận đính hôn” Lời bà ta nói
chắc như đỉnh đóng cột.
Vào giờ khắc này, tôi thực sự hâm mộ Mạc
Hạnh Nguyên có thể có một người mẹ hết lòng và
tài giỏi như vậy. Vì cô ta mà có thể lên kế hoạch
chu toàn hết tất cả.
“Được” Tôi nói.
Mọi chuyện đã nói xong, đương nhiên không
còn đề tài chung gì để mà nói tiếp.
Lâm Uyên cũng không ở lại lâu, ngay sau đó
bà ấy cũng nhanh chóng rời đi.
Có thể là do bụng càng ngày càng lớn nên tôi
cũng càng ngày càng mệt mỏi, càng ngày càng
thích ngồi ngẩn người ở một chỗ.
Thời điểm Phó Thắng Nam trở về, tôi vẫn còn
ngồi trong phòng khách ngẩn người. Ánh nắng
ban ngày khá gắt, nhiệt độ lại cao nên tôi đã ra
không ít mồ hôi.
Nhìn thấy trên trán tôi chảy đầy mồ hôi, Phó
Thắng Nam cao giọng nói: “Em dự tính muốn tự
buồn chết chính mình, muốn một xác hai mạng sao?”
Tôi nâng mắt nhìn anh một cái, rồi lại lạnh
nhạt thu hồi ánh mắt, không hề hé miệng nói câu
nào mà trực tiếp quay về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Thật sự tôi không muốn nói chuyện với anh, vì
tôi biết chỉ cần nói chuyện với anh thì chúng tôi sẽ
không tránh khỏi cãi vã.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Phó Thắng Nam lại
đi theo vào. Anh tìm kiếm ở trong phòng ngủ một
chút rồi quăng một chiếc váy dài màu trắng, rộng
rãi, thoải mái cho tôi: “Thay quần áo cùng tôi đi ra ngoài.”
“Em không muốn ra ngoài” Thật sự là mệt
chết đi được, tôi thật sự không hề muốn đi đâu cả.
“Bác gọi điện thoại tới nói rằng hôm nay chính
là sinh nhật của Cố Vân Dương, không định tổ
chức to cho nhiều người tham dự mà chỉ muốn tụ
tập mấy người trong nhà lại cùng nhau ăn một
bữa cơm là được” Lời nói của anh không hề có ý
ép buộc tôi phải đi. Nhưng lời này đã nói ra rồi,
cho dù tôi là người không hiểu chuyện thì cũng
không thể không đi được.
Tôi không khỏi thở dài một hơi, rầu rĩ đáp lại
một tiếng rồi cầm lấy quần áo đi thay, tiện thể
trang điểm nhẹ nhàng lên mặt một chút.
Trên xe.
Phó Thắng Nam liếc nhìn tôi một cái: “Tổng
giám đốc Lâm đã nói gì với em?”
Tôi có chút sửng sốt, phản ứng lại. Vậy là anh
đã biết!
Dù sao thì trong biệt thự cũng có mấy người
vệ sĩ và bác sĩ, nhưng khi có người xa lạ vào nhà
thì đương nhiên vẫn có người nói cho Phó Thắng
Nam biết mọi chuyện.
Tôi cũng hiểu thật ra chuyện đó không hề kì lạ
một chút nào.